Thế Giới Linh Hồn

 

Nguyên Ngô

 

Published by Nguyên Ngô at Smashwords

 

Copyright 2021 Nguyên Ngô



Smashwords Edition, License Notes

This ebook is licensed for your personal enjoyment only. This ebook may not be re-sold or given away to other people. If you would like to share this book with another person, please purchase an additional copy for each recipient. If you’re reading this book and did not purchase it, or it was not purchased for your use only, then please return to your favorite ebook retailer and purchase your own copy. Thank you for respecting the hard work of this author.



Discover other titles by Nguyên Ngô:

 

Vương Quốc Trong Tranh

 

Giáp Phượng

 

Kết Nối





Chương 1

Tôi đang ở đâu đây? Những chiếc áo blue trắng, những chiếc cáng vội vã lướt qua, những tiếng khóc, tiếng la hét, những khẩu lệnh ngắn và khẩn trương... Đây chính là quang cảnh quen thuộc của một bệnh viện mà tôi thường thấy trên phim. Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Một chiếc cáng được hai nam y tá đẩy qua suýt nữa thì lao thẳng vào người tôi. Tôi vừa hấp tấp tránh cú va chạm thì một người nữa lại đang hướng về phía tôi với những sải chân mạnh mẽ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước như thể anh ta chẳng hề trông thấy tôi. Lần này không tránh kịp, tôi chỉ còn đủ thời gian co rúm người lại theo phản xạ tự nhiên. Nhưng lạ lùng sao, cái giây phút mà cú va chạm lẽ ra phải xảy ra thì tôi vẫn chẳng hề hấn gì. Mở mắt ra, tôi nhận thấy người đàn ông đã bằng một cách kì diệu nào đó bước xuyên qua người tôi, và vẫn với những sải chân vội vã, đang rẽ góc ở hành lang bên trái.

Chuyện gì vừa xảy ra? Có phải tôi đang trong một giấc mơ? Những người xung quanh, tất cả bọn họ đều dường như không trông thấy tôi. Tâm trạng tôi đi từ ngạc nhiên sang sợ hãi. Lẽ nào tôi đã chết và biến thành một hồn ma? Bất giác tôi đưa hai bàn tay lên xem xét, rồi nhìn xuống bộ trang phục mình đang mặc. Sau khi hít một hơi dài để trấn tĩnh lại, tôi từ từ đưa tay chạm vào tường. Và điều tôi sợ hãi nhất đã xảy ra: những ngón tay tôi dễ dàng xuyên qua bức tường trắng toát hệt như đang nhúng vào trong một chậu nước. Tôi vội vàng rụt tay lại như bị bỏng rồi ngồi phịch xuống sàn, tim đập run rẩy còn đầu óc thì hoàn toàn bấn loạn. Tôi thử véo mình một cái thật mạnh. Hoàn toàn không có cảm giác đau! Hay do tôi sợ quá nên mới mất cảm giác chăng? Tôi tự nhủ: “Mình phải tỉnh lại ngay. Giấc mơ khủng khiếp quá, phải tỉnh lại ngay lập tức!” Đó là điều mà tôi vẫn thường làm mỗi khi gặp ác mộng, nhưng lần này điều đó không còn hiệu nghiệm nữa. Tôi chỉ còn biết gục đầu lên hai đầu gối tấm tức khóc. Tôi chỉ mới mười bốn tuổi, làm sao có thể chết một cách vô duyên như thế được?



Chương 2

Tôi không nhớ phải mất bao lâu sau mình mới trấn tĩnh lại, nhưng cuối cùng tôi cũng đã thôi không khóc nữa. Ý nghĩ đầu tiên là chạy đi tìm ba mẹ. Đúng rồi, chỉ cần tìm được ba mẹ thì mọi việc sẽ ổn, và dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không đến nỗi quá đáng sợ nữa. Vừa hớt hải chạy dọc theo những hành lang dài vô tận, tôi vừa cố tái hiện lại trong đầu những chuyện xảy ra gần đây nhất theo trật tự thời gian.

Một cảm giác kinh hoàng choáng váng, một chiếc ô tô đâm sầm vào tôi lúc băng ngang qua đường, mặt đường nhựa ươn ướt, cảm giác nửa mơ nửa thực. Tiếp theo đó là một vị tanh nồng trong miệng, cơn chóng mặt không cưỡng lại được và cảnh vật mờ đi trước mắt. Đâu đó vẳng lại tiếng thét thất thanh, trước khi tất cả chỉ còn là một màn đêm tĩnh lặng.

Toàn thân run rẩy, tôi đưa tay lên ngực để chặn cơn buồn nôn đang dâng lên cổ họng. Tôi cố bước nhanh hơn, nước mắt tuôn đầy trên má. Phòng bệnh nối tiếp phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà thăm nom tấp nập, nhưng vẫn không có ba mẹ ở đó. Tôi đã không kịp nói cho ba mẹ biết là tôi thương hai người đến mức nào. Sự căm ghét của tôi đối với chị Minh giờ cũng đã trở nên vô nghĩa. Nghĩ kĩ lại, thực ra mọi chuyện gây gổ từ trước đến giờ giữa hai chị em đều là do sự ương bướng của tôi mà ra. Tôi ước chi mọi thứ có thể trở lại như xưa: bốn người sống quây quần ấm cúng trong một gia đình. Đó là những giây phút hạnh phúc mà tôi đã không biết quý trọng, nâng niu. Cho đến giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hi vọng rằng có thể mình vẫn còn sống!

Tôi dừng lại trước cửa một căn phòng vọng ra tiếng khóc thút thít. Đó là tiếng của mẹ tôi. Trước mắt đang bày ra cái thực tế mà tôi đã tìm cách chối bỏ một cách vô ích: tôi thấy mình nằm bất động trên giường bệnh, mặt mũi và toàn thân đầy những vết thương và vết bầm. Thân xác tôi thảm hại đến mức tôi phải quay mặt đi để tránh phải nhìn thấy nó. Nhưng còn đau lòng hơn khi phải chứng kiến những giọt nước mắt của mẹ, và của chị Minh. Lần đầu tiên tôi thấy chị yếu đuối và cần được che chở như vậy. Giá như chị cứ điên khùng cáu gắt như mọi khi có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn. Chắc chị đang tự trách mình vì đã gây ra tai nạn cho tôi. Tôi đưa mắt tìm ba. Ông đang đứng nhìn ra cửa sổ, bất động như một pho tượng. Tôi không dám đến gần ông. Bao tháng năm qua ông đã luôn là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình. Giờ nếu như cả ông cũng rơi lệ thì điều đó có nghĩa là toàn bộ thế giới mà tôi biết đã hoàn toàn bị đảo lộn. Cảm thấy không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, tôi vội vã lao ra khỏi phòng.

Cái chết thật đáng sợ! Nó trống rỗng và lạnh lẽo hơn bất cứ thứ gì mà tôi từng biết. Lần đầu tiên tôi hiểu được ý nghĩa của cụm từ bị ngăn cách giữa hai thế giới, và sự cô đơn cùng cực nó mang lại. Thế giới của sự sống đã khai trừ tôi. Từ giờ tôi chẳng còn có thể tạo nên một chút tác động, một chút ý nghĩa nào với nó nữa. Tôi chỉ đơn giản là một người đã chết, một kẻ vĩnh viễn bị xóa tên.



Chương 3

Ngồi trên lan can tầng hai bệnh viện, tôi lặng lẽ quan sát bầu trời hoàng hôn. Những đám mây chậm chạp thay đổi màu sắc, ánh nắng nhạt dần. Đột nhiên tiếng vỗ cánh của một con chim đang từ cành cây bay xuống chỗ tôi ngồi. Theo phản xạ, tôi nghiêng người để tránh đường bay của nó và bị mất thăng bằng. Chới với, tôi rơi khỏi tay vịn! Tim tôi ngừng đập một giây, trước khi kịp trấn tĩnh lại để nhớ ra là mình đã là một con ma. Thực tế đã chứng minh điều đó: tôi đang treo lơ lửng giữa không trung như một quả bóng bay thay vì đập đầu xuống đất. Từ độ cao này nhìn xuống, dạ dày tôi cứ nhồn nhột như bị ai cù.

Thoạt tiên tôi không dám cử động mạnh, sợ rằng chỉ cần thở mạnh một chút thì sẽ bị trọng lực của Trái Đất lôi tuột xuống ngay. Chỉ sau khi đã quen với cảm giác lơ lửng lạ lùng ấy, tôi mới lấy hết can đảm từ từ đứng lên, rồi chậm rãi dang hai tay ra và ngước nhìn trời. Một cảm giác siêu nhiên đầy phấn khích lan tỏa khắp cơ thể tôi! Tôi cẩn thận đặt từng bước chân lên không khí, hệt như người đang đi trên những viên đá vô hình qua một dòng suối, với “bờ bên kia” là nóc của tòa nhà đối diện. Khoảnh khắc ấy, tôi hầu như quên mất tình trạng u ám của chính mình. Tất cả mọi sự tập trung của tôi đều hướng vào những bước chân của hiện tại và mục tiêu trước mặt.

Từ những loạng choạng ban đầu, tôi dần có được sự tự tin. Giây phút chạm đến “bờ bên kia”, tôi bất giác mỉm cười vì niềm vui chiến thắng. Tôi lại tự đặt ra mục tiêu mới cho mình. Tôi muốn có thể bay lượn thoải mái mà không bị độ cao làm cho sợ hãi. Sau một hồi cố gắng quạt tay chân cật lực mà vẫn không tiến thêm được một chút xíu nào, cuối cùng tôi cũng khám phá ra một quy luật đơn giản: chỉ cần thả lỏng người và tập trung ý chí, tôi có thể vút một cái lao tít lên những đám mây, hoặc di chuyển từ nóc nhà này sang nóc nhà kia chỉ trong chớp mắt.

Gió chiều lồng lộng thổi ánh lửa của mặt trời như tỏa ra từ một chiếc bếp khổng lồ. Khi tia nắng cuối cùng tan ra trong màu đen của đêm tối, cảm giác trống trải nặng nề lại che phủ tâm hồn tôi. Những ngọn đèn đường từng cái một mở mắt. Tôi không còn cách nào khác là phải quay trở lại căn phòng u ám nơi có thân xác tôi đang nằm. Từ cửa sổ, tôi tò mò quan sát xem chuyện gì đang diễn ra. Tôi thấy chị Minh với đôi mắt đỏ mọng đang khoác túi xách đứng dậy. Ba đang dặn dò gì đó với chị. Chị khẽ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng. Tôi đoán ba bảo chị về trông nhà. Chị Minh đi rồi, ba đến ngồi bên cạnh mẹ và choàng tay qua vai mẹ, trong khi mẹ rấm rứt nấc lên từng cơn. Trước đây, mỗi lần bị ba mẹ mắng, tôi thường hả hê tưởng tượng ra cảnh mình sẽ chết và ba mẹ sẽ khóc hết nước mắt vì hối hận. Giờ tôi mới biết cảm giác đó thực sự chẳng dễ chịu chút nào!

Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định bám theo chị Minh. Dù sao ở lại đây tôi cũng chẳng giúp được gì chỉ đau lòng thêm. Vừa đi bên cạnh chị Minh tôi vừa chăm chú quan sát nét mặt chị. Có vẻ như chị đang đắm mình vào những suy tư. Lặng lẽ, tôi leo lên yên xe máy ngồi sau lưng chị. Tôi thấy lưng áo chị phập phồng, và thỉnh thoảng chị lại đưa tay lên quệt ngang mắt. Không thể tin được đây lại là chị Minh, người mà tôi căm ghét nhất, người lúc nào cũng cấm đoán, gắt gỏng, chê bai tôi, như thể tôi là đứa ngu ngốc tồi tệ nhất trên đời, còn chị thì cái gì cũng biết, cũng giỏi giang. Đến mức nhiều lúc tôi ước giá như cái nút nào đó để tôi có thể ấn vào và làm chị biến mất luôn cho rồi.

Thật ra thì lúc nhỏ, tôi và chị Minh rất hòa thuận thương yêu nhau. Tôi còn nhớ chị hay dùng tiền tiêu vặt của mình để mua bánh cho tôi ăn. Có lần con hẻm trước nhà bị ngập nước vì mưa lớn, chị còn kêu tôi leo lên lưng để chị cõng qua cho khỏi ướt chân. Ngày đó, lúc nào tôi cũng líu ríu bên cạnh chị, lúc nào cũng Hai ơi, Hai à. Không biết tại sao càng lớn lên, tôi càng thấy chị Minh khó gần và đáng ghét quá chừng. Từ hồi sửa nhà, hai chị em không còn ở chung một phòng như lúc nhỏ nữa mà đã có phòng riêng. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ đó chăng? Lịch học riêng, thói quen riêng, sở thích riêng, và những bí mật riêng đã tạo nên vách ngăn vô hình giữa chị và tôi. Chúng tôi ít nói với nhau hơn, mỗi lần nói là y như rằng xảy ra tranh cãi. Cuối cùng tôi chọn cách lờ chị đi, xem chị như người vô hình. Thật buồn cười, giờ thì chính tôi lại trở thành kẻ vô hình đối với chị!

Đường phố tấp nập xe cộ và tiếng ồn. Ánh sáng tỏa ra từ những hiệu bánh, những nhà hàng, shop thời trang mọc san sát nhau trôi qua trước mắt. Tâm trí tôi trở lại với chi tiết của vụ tai nạn hôm đó. Vì bận nghe điện thoại của nhỏ Thảo, tôi đã không kịp lau một ít nước sốt dây ra sàn bếp. Lúc đó chị Minh vô tình bước vào bếp, giẫm lên vũng nước nhớp nháp và ngã oạch. Khi ngồi dậy được, chị đã chỉ tay mắng tôi xối xả khiến tôi tức điên. Chị bảo tôi là đồ dơ dáy, đồ vô trách nhiệm, đồ chuyên gây rắc rối

Máu nóng bốc lên đầu, tôi hét trả lại rằng vì tôi bận nghe điện thoại chứ đâu phải tôi cố ý. Rồi tôi bắt đầu moi móc hết tất cả những tật xấu của chị Minh ra để bêu rếu trả đũa. Khi mẹ bước vào bếp ngăn cuộc khẩu chiến thì cũng lúc tôi lãnh một bạt tai của ch. Không kềm chế được mình nữa, tôi vơ lấy cái đĩa trên bàn ném về phía chị. Chị ngồi thụp xuống tránh. Chiếc đĩa đập vào tường vỡ tan tành. Tôi nghe thấy tiếng chị Minh gào lên: “Mày chết đi!” trong khi đôi mắt nảy lửa của chị nhìn tôi trừng trừng.

Mẹ định kéo tay tôi lại nhưng không kịp. Tôi đã lao ra khỏi nhà như một cơn bão. Cơn tức giận làm đầu tôi đau nhức, còn tai thì ù đi vì thở gấp. Tôi cứ hối hả bước, không biết mình đang đi đâu nữa. Ra đến đường lớn, thấy mẹ đuổi theo gần kịp tôi bèn liều lĩnh chạy băng qua bên kia đường mà không thèm nhìn trước ngó sau. Kết quả là một chiếc ô tô thắng không kịp đã tông thẳng vào tôi.



Chương 4

Đang mải mê suy nghĩ, tôi giật mình cảm thấy có ai vỗ lên vai mình. Tôi quay sang bên thì thấy một cậu nhóc đầu đinh đang chìa về phía tôi nụ cười lém lỉnh. Phải mất vài giây sau tôi mới nhớ ra mình là một con ma, nếu không chắc tôi đã bất tỉnh tại chỗ vì cậu nhóc đang bay là là theo tôi chẳng khác nào một quả bóng bay.

- Em là ai? - Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thường vẫn chưa quen với ý nghĩ mình là ma, và nhất là cũng không dám chắc một con ma có khả năng làm gì một con ma khác. Dù sao thì người ta cũng hay nói “ma cũ bắt nạt ma mới” mà.

- Thì như chị thấy đó, em là ma giống như chị vậy thôi! - Cậu nhóc nhe răng cười đáp lại.

Không hiểu sao mấy từ “cũng giống như chị” làm tôi thấy khó chịu.

Tôi chưa kịp hỏi gì thêm thì một hồi còi lanh lảnh cất lên. Tôi không thể tin vào mắt mình: một đội cảnh sát cưỡi xe máy vừa xuất hiện từ trên… không trung. Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra mục tiêu mà họ đang hướng đến chính là cậu nhóc đầu đinh đang bay bên cạnh tôi.

- Chị ơi, bọn chúng đến đấy, chạy đi!

Thằng nhóc hét toáng lên khi toán cảnh sát rồ ga phóng tới. Trong khi đó tôi vẫn như bị đông cứng vì kinh ngạc. Theo phản xạ, tôi thu mình sát vào người chị Minh. Một lúc sau, khi tôi mở mắt ra thì tiếng còi và tiếng động cơ xe đã nhỏ lại, chỉ còn văng vẳng từ một khoảng cách rất xa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhận ra là toán cảnh sát đã bỏ qua mình. Không biết cậu nhóc đầu đinh nọ có bị tóm không.

Ra là trong thế giới của các hồn ma cũng có cảnh sát. Không biết cậu nhóc ban nãy đã phạm tội gì, và tại sao cậu ta lại bảo tôi chạy đi như thể tôi cũng tòng phạm của cậu. Thật may là cánh cổng quen thuộc nhà tôi đã hiện ra sau góc rẽ của con hẻm. Không kịp đợi cho chị Minh dừng xe lại hẳn, tôi phốc nhảy xuống đất rồi… đi xuyên qua cửa để vào nhà, lòng tự nhủ sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa. Chỉ cần ở trong ngôi nhà của chính mình thì tôi sẽ luôn luôn được an toàn.

Việc đầu tiên tôi làm là vội vã bay lên phòng mình, thả người nằm xuống chiếc giường quen thuộc. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi! Chỉ cần mình vẫn còn ở đây thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Tôi thầm nhủ. Có điều một chuyện khác lạ đã xảy ra. Lớp chăn đệm mà tôi đang nằm lên hoàn toàn chẳng có cảm giác gì. Chưa kịp gạt nỗi hoang mang ra khỏi đầu thì tôi chợt nghe tiếng nức nở vọng lên ở phòng bên cạnh: phòng của chị Minh. Ban đầu chỉ là những tiếng thút thít nho nhỏ, nhưng một lát sau đã trở thành những tiếng nấc nghẹn ngào không giấu giếm. Tôi ngồi dậy trên giường, quyết định sẽ đi xuyên tường qua phòng chị Minh. Tôi tìm thấy chị đang ngồi bệt dưới sàn, lưng dựa vào tường, đầu gục xuống gối. Toàn thân chị co giật liên hồi trong những tiếng thổn thức dồn dập. Tôi đến ngồi bên cạnh chị, đặt tay lên vai chị an ủi. Chưa bao giờ tôi thấy thương chị Minh đến thế. Tôi muốn chị biết rằng tôi không còn giận chị nữa. Tôi muốn làm tất cả để mọi thứ trở lại như xưa!

Nhưng một lúc lâu sau chị Minh vẫn chưa thôi khóc. Cảnh tượng này cùng ngôi nhà vắng lặng khiến tim tôi nặng trĩu. Tôi lặng lẽ ra đứng ngoài ban công, hi vọng làn gió buổi tối và không gian thoáng đãng sẽ giúp mình cảm thấy khá hơn. Trên nền trời, những vì tinh tú đang ló ra đằng sau đám mây như những đôi mắt lấp lánh của các vị thần đang nhìn xuống thế gian. Đây là lần đầu tiên tôi chăm chú quan sát các vì sao. Nghe nói rằng có những vì sao đã tồn tại qua hàng triệu, hàng tỉ năm. So với chúng, thời gian mười bốn năm mà tôi đã sống trên đời chẳng khác nào như một tia chớp thoáng qua. Nếu sớm biết cuộc sống của mình ngắn ngủi như vậy, chắc chắn tôi đã không thèm làm những chuyện ngu ngốc như cãi nhau với chị Minh hay suốt ngày nhốt mình trong phòng với cái máy tính. Cuộc sống còn biết bao nhiêu điều để tìm tòi, khám phá!

Thế giới chợt trở nên mênh mông kì diệu đối với tôi, chứa đầy những điều mới lạ mà tôi chưa từng biết đến. Ánh nắng mặt trời rực rỡ sau cơn mưa đêm, những bông hoa giấy mỏng tang sáng ngời lên trong nắng, mặt hồ soi bóng rừng thông tĩnh lặng, những ngọn núi băng hà tuyết phủ quanh năm, những thành phố nơi người dân nhộn nhịp chuẩn bị đón Giáng Sinh, những bài hát và những những cái ôm mà họ trao cho nhau, những kim tự tháp ẩn chứa bao nhiêu điều bí mật của thế giới cổ xưa, những người Ả Rập cưỡi lạc đà băng qua sa mạc… Những hình ảnh nối tiếp nhau hiện ra khiến trái tim tôi rộn lên đầy phấn khích. Nhưng rồi tôi nhớ ra mình đã mất hết mọi cảm giác của một cơ thể sống. Tôi bấu vào tay mình mà không thấy đau. Làn gió đêm thổi cũng không làm lay động một sợi tóc nào của tôi.Thật đáng sợ và đau đớn biết bao! Tôi suýt nữa bật khóc nhưng kịp dừng lại khi nghe có tiếng nói bên cạnh.



Chương 5

- Chào chị!

Ngước nhìn lên, tôi bắt gặp nụ cười toe toét của cậu bé gặp lúc chiều.

- Chị còn nhớ em không? - Cậu nhóc thản nhiên bay xuống ngồi cạnh tôi trên ban công. - Em là Trung, còn chị tên gì?

- Chị... là Vân. Nhưng sao em biết nhà chị? - Tôi dè dặt hỏi lại.

- Em chỉ tình cờ bay ngang qua đây thôi.

Thấy tôi không nói gì, cậu tiếp.

- Hình như chị là người mới? Em chưa từng thấy chị trong khu vực này bao giờ!

- Bộ em là người quản lý ở đây hả?

- Đâu có! - Cậu nhóc lắc đầu cười. - Người quản lý là ông Râu Rậm kia. Nhưng ở đây ai em cũng quen hết.

- Ông Râu Rậm là ai vậy? - Tôi hỏi.

- Rồi từ từ chị sẽ được gặp ổng. - Cậu nhóc đáp một cách đầy bí ẩn.

- Vậy còn đám cảnh sát lúc chiều, tại sao bọn chúng lại đuổi theo em?

Cậu nhóc tròn mắt ngạc nhiên.

- Ủa, chẳng lẽ bọn chúng không đuổi theo chị sao?

Tôi lắc đầu.

- Lạ thật! - Trung đưa tay gãi mớ tóc dựng. - Hay là bọn chúng không trông thấy chị?

- Nhưng bọn chúng là ai?

- Cảnh sát vũ trụ! Chúng đến đây để truy đuổi các linh hồn.

- Tại sao?

- Vì những linh hồn không muốn rời khỏi thế giới này để trở về Nguồn.

Càng lúc tôi càng thấy mọi chuyện trở nên khó hiểu.

- Em nói rõ hơn tí xíu đi! - Tôi giục.

- Là vầy nè - Cậu nhóc đầu đinh ngồi thẳng người dậy vẻ hào hứng. - Nguồn là nơi mà từ đó tất cả mọi linh hồn đã được sinh ra, nên khi chết đi ai cũng bị bắt phải trở về Nguồn hết.

- Em nói thật hả?

- Không tin chị đi hỏi ông Râu Rậm đi! - Trung nhún vai.

- Ông Râu Rậm à? - Tôi lặp lại như một cái máy, đầu óc bận phân tích những thông tin vừa nghe được.

Trung thở dài.

Giải thích cho chị hiểu chắc tới mai quá!

Nói rồi Trung nhảy phốc xuống khỏi tay vịn ban công, bật ngón tay đánh tách một cái. Ngay lập tức, một tấm thảm bay hệt như trong truyện cổ tích hiện ra. Tôi phải chớp mắt mấy cái liền để chắc là mình không bị hoa mắt.

- Cái… này là… - Tôi lắp bắp.

Trung cười khoái chí.

- Hi hi, chị muốn cái gì thì chỉ cần tưởng tượng ra cái đó là xong!

- Em nói là chị cũng có thể tạo ra một tấm thảm bay như thế này hả? - Vừa hỏi tôi vừa mân mê những cái tua bằng vàng của tấm thảm Ba Tư màu rượu đỏ.

- Thì chị cứ thử đi! - Trung khích lệ.

- Nhưng mà tưởng tượng ra làm sao?

- Chị này tức cười quá, tưởng tượng thì là… tưởng tượng chứ còn sao nữa!

Chạm tự ái, tôi không thèm hỏi thêm nữa mà tập trung tâm trí để liên tưởng đến một chiếc xe mô tô. Thật không thể tin được, ngay khi mở mắt ra trước mắt tôi đã một chiếc xe mô tô cực kì sang chảnh! Tuy công bằng mà nói thì một vài bộ phận của nó hơi méo mó hoặc không đúng vị trí. Điều này cũng dễ hiểu, vì tôi rành về các bộ phận của máy móc đâu.

- Đó, chị làm được rồi đó! - Trung vỗ tay hào hứng.

- Nhưng không biết nó có chạy được không? - Tôi thắc mắc.

- Cũng phải. - Trung gật gù xem xét. - Cái bánh dính vô cái khung xe vầy chắc không chạy được đâu!

Thấy tôi đỏ mặt không nói gì, Trung an ủi.

- Lần đầu vậy là hay lắm rồi đó! Lúc trước em còn dở hơn chị, em tưởng tượng ra cái máy bay mà bị thiếu mất cái đuôi.

Nói rồi Trung huýt sáo một cái, tức thì tấm thảm Ba Tư màu mận chín ngoan ngoãn xếp lại thành những bậc thang mời chúng tôi leo lên.

- Chúng ta sẽ đi đâu? - Tôi tỏ vẻ phân vân.

- Chỉ vòng quanh thành phố thôi. Không lẽ chị sợ em bắt cóc? - Trung hỏi bằng vẻ mặt láu lỉnh.

- Chị đâu có sợ, chỉ ngại độ cao thôi. - Tôi chống chế.

- Chị này lạ thật, đã là ma rồi thì rơi từ trên cao xuống cũng có chết đâu mà lo!

- Ừ nhỉ!

Không thể tìm ra lý do nào khác để từ chối, phần cũng muốn thoát khỏi tâm trạng u ám lúc này, cuối cùng tôi quyết định mạo hiểm. Ngồi trên chiếc thảm thật khó giữ thăng bằng. Như đọc được suy nghĩ của tôi, tấm thảm ngoan ngoãn chìa mấy sợi tua ra cho tôi bám lấy.

- Nào, lên đường thôiiii!

Nghe lệnh cậu chủ, tấm thảm lao vút vào màn đêm như một con dơi. Tôi vừa hú hét vừa bám chặt những chiếc tua như thể người chết đuối cố sức bám vào vạt cỏ, tưởng chừng như có thể bị hất tung ra bất cứ lúc nào.



Chương 6

Sau một hồi la hét khản cả giọng tôi mới đánh liều he hé mắt nhìn ra xung quanh. Thật không ngờ quang cảnh thành phố nhìn từ trên cao tuyệt diệu đến thế! Những tòa nhà có những ô cửa sáng tối trông như những chiếc đèn lồng bằng kính được thắp sáng từ bên trong. Dưới đường, xe cộ chảy theo những dòng sông lóng lánh liên tục không ngớt. Bất ngờ tấm thảm hạ độ cao, làm ruột gan tôi thót lên như đang rơi tự do xuống một cái vực sâu không đáy. Khi định thần lại, tôi thấy mình và cậu nhóc đang bay là là giữa lòng đường, mặc cho những chiếc xe máy và xe ô tô xẹt qua xẹt lại xuyên qua người hai đứa. Tấm thảm bắt đầu bay chậm lại, rồi bẻ cua vào các con hẻm giữa các tòa nhà. Thỉnh thoảng nó dừng lại trước một ngôi nhà nào đó như xem xét rồi lại bay tiếp.

- Em tìm ai hả? - Tôi thắc mắc hỏi Trung.

- Đứa bạn em. - Trung lơ đãng đáp, mắt ngó quanh quất. - Lạ thật, giờ này đi đâu được nhỉ?

- Hù!

Tôi suýt nhào xuống đất khi thấy một cái đầu bờm xờm nhăn nhở từ dưới tấm thảm thụt lên.

- Thằng khỉ, đừng giở trò nữa! Mày làm chị đây sợ đứng tim bây giờ. - Vừa nói Trung vừa nắm cái đầu tóc kéo lên.

Lúc này tôi mới nhận ra đó là một thằng nhóc khoảng mười tuổi, gầy hơn Trung một chút, điểm đáng chú ý là mái tóc mọc xum xuê hệt như một chiếc bờm sư tử. Mái tóc ấy phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn nhưng rất linh lợi.

- Oái, anh buông tóc em ra, đau quá!

- Xạo, mày là ma làm gì biết đau! - Trung nạt.

- Em đâu có biết anh có khách đâu.

- Thôi, hai đứa đừng gây nhau nữa. - Tôi can. Rồi quay sang cậu nhóc tóc bờm sư tử, tôi dịu dàng hỏi. - Em tên gì?

- Tên nó Ở Dơ đó chị! - Trung đáp thay cho cậu nhóc kèm theo một nụ cười châm biếm. - Tại hồi còn sống nó ở dơ lắm, không tắm gội gì hết, tóc tai thì tua tủa như ổ quạ.

- Tên đó là do anh đặt cho em chứ em tên Ở Dơ hồi nào! - Cậu nhóc bờm sư tử giãy nãy.

- Thôi, Trung đừng ăn hiếp em! - Thấy cậu nhóc tóc xù sắp khóc đến nơi, tôi làm ra vẻ nghiêm trang như người lớn. Đoạn quay sang cậu nhóc nhỏ hơn, tôi hỏi. - Vậy tên thật của em là gì?

- Dạ em tên Khôi. - Cậu nhóc nhỏ lập tức hớn hở trở lại.

- Khôi hả? Còn chị tên Vân.

- Chị từ đâu tới đây? Em chưa thấy chị lần nào cả.

- À, chị mới tới. Nhà chị ở gần đây thôi.

Nhóc Khôi chợt quay sang hỏi Trung với vẻ mặt hớn hở.

- Anh định rủ em chơi trò “tàu lượn hả?

- Ngốc, chứ không phải mày đang ngồi trên “tàu” hay sao mà còn hỏi!

- Yeah, hoan hô anh Trung! - Nhóc bờm sư tử vung vẩy tay chân đầy phấn khích, khiến chiếc thảm cũng lúc lắc theo.

- “Tàu lượn gì vậy? - Tôi thắc mắc.

- Bí mật, xíu nữa chị sẽ biết! - Trung nháy mắt đầy bí ẩn.

Rời con hẻm nhỏ với những ngã rẽ như mê cung, chúng tôi bay trở lại con đường đông đúc. Thỉnh thoảng trên đường lại bắt gặp một con ma hoặc một nhóm ma đi chung với nhau. Mỗi lần như vậy, tôi lại trố mắt ra như thể đang nhìn những sinh vật lạ ngoài hành tinh. Một số con ma có vẻ khó chịu với cái nhìn soi mói của tôi.

- Chào bác Tám! - Trung vừa hét vừa vẫy tay với một bà lão ma đang chống gậy trên vỉa hè. Chiếc thảm từ từ hạ tốc độ, bay là là bên cạnh bà lão.

- Bác có thấy bé Phương đâu không ? - Trung hỏi.

Như tìm được chỗ trút giận, bà lão vừa dí cây gậy vừa rủa.

- Hừm, cái con nhóc quậy phá đó! Nó vừa chạy tông vào ta mà chả thèm xin lỗi gì cả. Trẻ con ngày nay đúng là quá quắt!

Thấy bà lão đang giận, Trung vội vã cảm ơn bà rồi ra lệnh cho tấm thảm bay lướt đi. Cậu gãi cằm suy nghĩ.

- Nó ở đâu được ta?

- Em biết nó ở đâu rồi! - Cậu nhóc đầu sư tử vừa hất tóc ra sau vừa tuyên bố như đinh đóng cột.

- Ở đâu?

- Chắc chắn là nó đang chơi với tụi ma hàng xóm ở nghĩa địa!

- Cái gì, nghĩa địa á? - Tôi lạnh toát sống lưng. - Nhóc đừng nói là tụi mình sắp tới đó nha!

- Chị đừng lo, ở ngoài đó vui lắm! - Nhóc sư tử hồn nhiên quảng cáo. - Chơi trốn tìm thì hết biết.

Tôi chưa kịp phản đối, Trung đã ra lệnh cho tấm thảm đổi hướng bay về phía nghĩa địa. Lúc này tôi mới thấy hối hận vì đã lỡ đi theo mấy đứa nhóc nghịch ngợm này. Nhưng thôi kệ, đã lỡ phóng lao thì đành phải theo… tụi nó vậy.

Trái với suy đoán của Khôi, khu nghĩa địa vắng tanh vắng ngắt. Điều đó càng làm cho không khí ghê rợn ở đây tăng lên gấp nhiều lần. Trong khi tấm thảm bay là là bên trên các ngôi mộ, tôi luôn phải chuẩn bị tâm lý sắp nhìn thấy một con ma từ dưới đất chui lên. Vài phút trôi qua mà không có động tĩnh gì, nhưng ngay lúc tôi định thôi nín thở thì một tiếng víu” bất ngờ sượt qua tai tôi như một viên đạn. Tôi thụp người xuống, đưa hai tay ôm đầu. Trung không may mắn như tôi, bị lãnh nguyên một phát đạn vào sau gáy làm cậu ta “á lên một tiếng.

- Mấy đứa nó chơi trò chọi lửa đó! - Khôi la lớn, đoạn cũng cúi người xuống né đạn giống tôi, vừa lúc hai, ba hòn lửa liên tiếp lao về phía nó.

- Tụi bây thôi đi, giỡn cũng phải tùy lúc chứ! - Trung tức tối la lên khi nghe tiếng cười rúc rích trong bóng tối. - Tao tới đây tìm bé Phương. có đây không?

Trung vừa dứt lời thì thấy một đám trẻ chui ra khỏi mấy bụi cây. Mặt đứa nào đứa nấy lấm lem bùn đất nhưng trông rất hớn hở. Vài cậu nhóc vẫn còn đang cười hinh hích. Nhóc Khôi chỉ tay về phía một cô bé tóc ngắn mặc váy đầm rất xinh trong đám trẻ.

- Phương! Biết ngay đang ở đây mà!

- Tụi anh tìm em hả? - Cô bé tóc tém tách nhóm bay đến gần.

- Ừ, đi dạo một vòng không? - Trung rủ.

- Nhưng mà… - Cô bé ngần ngừ nhìn về phía đám bạn, vẻ như còn tiếc trò chơi đang vui.

Thấy vậy, Trung làm ra vẻ chê bai.

- Mấy cái trò như ném lửa đó chán phèo có gì vui đâu! Mà tụi bây cũng biết lửa Ma Trơi sẽ thu hút bọn cảnh sát mà. Coi chừng có ngày chết mà không biết tại sao chết đó con!

- Ừ, đi chơi tàu lượn vui hơn! - Nhóc Khôi phụ họa.

- Sao, có đi không? Không đi tụi tao đi trước à! - Trung vờ cho tấm thảm quay đầu lại.

Trò dụ dỗ của Trung đã có tác dụng.

- Khoan, đợi em chút! - Nói rồi Phương quay lại thì thầm gì đó với đám bạn. Xong cô bé quay ra, bước mấy bước nhảy phốc lên thảm nhẹ nhàng như một con thỏ.



Chương 7

Từ đầu đến giờ tôi vẫn tự hỏi không biết trò tàu lượn có gì vui mà hai cô cậu nhóc có vẻ thích thú đến thế. Cuối cùng Trung vui vẻ thông báo.

- Rồi, mọi người bám cho chắc nha!

Cậu nhóc vừa dứt lời, tấm thảm đã ngay lập tức biến thành một chiếc tàu siêu tốc lao đi với tốc độ tên bay. Tôi hét á lên thành một tràng dài khi thấy sắp tông vào một tòa nhà cao tầng, nhưng khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình ở phía bên kia của tòa nhà. Chưa kịp định thần lại, tấm thảm lại tiếp tục lao xuyên qua một loạt các tòa nhà cao tầng khác. Sau khi chạm đến ngọn tháp cao nhất thành phố, nó bất thần chúc đầu một góc chín mươi độ rồi lao vụt xuống với tốc độ rơi tự do, nhưng khi chỉ còn cách mặt đường đúng một centimet thì lại bất ngờ xoay ngang, giữ cho bốn hành khách ngồi trên đó khỏi đâm đầu xuống đất. Tiếp đó là những màn lộn vòng, xoáy và tung lên ném xuống như tung hứng.

Trong khi bọn nhóc thích thú hò hét và cười thả ga thì tôi không còn hơi sức đâu để la hét nữa. Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: làm sao để không bị hất văng khỏi lưng con bò điên hăng máu có hình dạng tấm thảm này. Tôi hầu như quên hết mọi rắc rối buồn phiền của mình, chỉ còn tập trung vào từng giây phút đang xảy ra tiếp theo. Ánh đèn đủ mọi màu sắc, tiếng ồn xe cộ, tiếng nói của những người đi trên phố, tiếng ti vi đang phát tin tức trong một căn phòng... tất cả lướt qua rất nhanh và bị khuấy lên thành một hỗn hợp quay cuồng trộn lẫn vào nhau.

Lúc mở mắt ra, tôi thấy cả bọn đang trôi bềnh bồng trên một dòng sông. Tôi nhận ra cảnh vật quen thuộc dọc hai bên bờ: đây là con sông lớn nhất chảy ngang qua thành phố. Trên bờ có rất nhiều người đang đi dạo hoặc chạy bộ, nhưng nhiều nhất vẫn là các cặp tình nhân. Lúc này tôi mới dám thả lỏng người.

- Chị thấy sao? - Trung hỉnh mũi lên đầy vẻ tự hào.

- Đỉnh của đỉnh luôn! - Nhóc Khôi khoái chí xen vô.

- Ừm, công nhận bữa nay vui hơn mấy bữa trước. - Phương vừa vén tóc vừa gật gù tấm tắc. - Mà nãy giờ quên hỏi, chị này là ai vậy?

- Bạn mới quen của anh Trung đó. Chỉ tên Vân! - Cậu bé bờm sư tử nhanh nhảu đáp.

Cô bé Phương nhìn tôi một lúc rồi nói.

- Em chưa thấy chị bao giờ. Ch mới tới hả?

- Ừm. - Tôi gật đầu xác nhận. - Em tên Phương đúng không?

- Dạ. - Cô bé đáp, rồi quay sang Trung. - Anh dẫn chỉ tới trình diện ông Râu Rậm chưa?

- Ờ , mày nhắc tao mới nhớ! - Trung búng tay đánh póc một cái. - Hay sẵn tụi mình tới nhà ông Râu Rậm luôn đi.

- Đồng ý! - Hai đứa còn lại reo lên phấn khởi.

- Khoan đã, chị không hiểu gì hết. Ông Râu Rậm là ai, tại sao chị phải đến trình diện ổng? - Tôi lúng túng hỏi.

- Ông Râu Rậm là người lớn tuổi nhất ở đây đó chị! - Nhóc Khôi nháy mắt ra vẻ hiểu biết.

- Anh nói sai rồi! - Bé Phương cãi lại. - Ông Râu Rậm ở đây lâu nhất, nhưng không phải là người lớn tuổi nhất. Người già nhất phải là bà Bảy Móm chứ. Anh biết bả bao nhiêu tuổi rồi không?

- Thì chín mươi chứ mấy! - Khôi đáp nhưng không tự tin lắm.

- Sai! Một trăm lẻ tám! - Phương chống tay tuyên bố chắc nịch.

- Sao mày biết?

- Chính bà Bảy nói em biết!

- Tụi bây ồn quá, để yên tao nói chuyện với chị Vân coi! - Trung tỏ vẻ đàn anh với hai đứa nhóc, rồi quay sang tôi giải thích. - Ông Râu Rậm ở đây ba trăm năm rồi đó chị. Nhà ổng có lưới từ trường bao quanh nên bọn cảnh sát không tìm ra. Thường thì những người mới tới ai cũng phải tới trình diện ổng hết.

- Vậy thì đi. - Tôi gật đầu đồng ý.

Trên đường đi, trong lúc Trung “cầm lái” thì tôi gợi chuyện với hai đứa kia.

- Mấy đứa tới đây lâu chưa?

- Ý chỉ hỏi là tụi bây thành ma lâu chưa đó! - Sợ hai đứa nhỏ hơn không hiểu, Trung lên tiếng giải thích.

- Dạ, cũng mới à. - Phương vừa trả lời vừa vân vê vạt váy. - Em tới hồi vài tuần trước, còn anh Khôi hình như là vài tháng trước, phải không anh Khôi?

- . - Cậu bé tóc bờm sư tử gật đầu. - Anh Trung còn tới sớm hơn.

Trung im lặng không đáp.

- Còn chị? - Phương quay sang tôi hỏi.

- Chị thì chỉ mới hôm nay thôi. - Tôi nhún vai tỏ vẻ lơ đễnh, nhưng thực ra cổ họng hơi nghèn nghẹn. Tôi thấy vừa thương mình vừa tội nghiệp cho ba mẹ và chị Minh quá.

Cả bọn chợt trở nên trầm ngâm, không ai nói với ai lời nào. Tôi nhận ra là lẽ ra mình không nên khơi lên chủ đề này. Tấm thảm vẫn bay là là dọc theo dòng sông. Gió từ mặt sông đưa lên mát rượi (tôi đoán vậy qua vẻ mặt thư giãn thoải mái của những người đi đường).

Chợt Khôi lay vai Trung.

- Anh Trung, hình như dưới nước có cái gì kìa!

- Đâu? - Trung như sực tỉnh khỏi dòng suy tư.

- Ở đằng kia! Có cái gì đen đen nhô lên đó, anh thấy không?

Cả bọn căng mắt nhìn về phía tay Khôi chỉ. Đúng là có vật gì, hoặc con gì đen đen lúc nhô lên, lúc thụt xuống theo từng nhịp sóng. Trung bèn cho thảm bay chậm lại và hạ thấp độ cao để quan sát vật kia được kĩ hơn. Bất thình lình, từ dưới nước phóng lên một con rắn, hay một sinh vật gì đó dài như rắn. Nhanh hơn một cái chớp mắt, sợi dây dai như cao su ấy đã cuốn lấy cổ tay Trung.

- Bạch tuộc ma đấy! - Cô nhóc tóc ngắn la lên.

Hai cô cậu nhóc vội nắm lấy chân Trung kéo lại trước khi cả người cậu bị lôi tuột đi. Tôi cũng hùa vào giúp một tay.

- Cho tấm thảm bay lên đi! - Trung thét lên.

Cả ba chúng tôi vội vàng dùng ý nghĩ để đẩy tấm thảm bay lên cao, nhưng cái vòi của con bạch tuộc ma vẫn bám chắc lấy không buông. Lúc này cái đầu to bằng cái mâm của con quái vật đã nhô lên khỏi mặt nước, trông đáng sợ như gương mặt của một ông già đầu hói giận dữ. Cần phải có một cái gì đó thật sắc để chém đứt cái vòi đen dai như đỉa này.” Tôi nghĩ. “Một cái gì đó như là… đúng rồi, một thanh kiếm! Trong tích tắc, tôi dùng trí tưởng tượng tạo ra một thanh kiếm thật sắc, giống kiểu kiếm giết rồng của các hiệp sĩ thời xưa, rồi nhanh tay lướt lưỡi kiếm bén ngót qua chiếc vòi của con quái vật. Chiếc vòi đứt lìa, cộng với sức kéo của tấm thảm làm cả bọn bị bắn vút lên cao, chạm đến cả những đám mây.

- Hú vía! - Trung vừa thở dốc vừa đưa tay vuốt trán ướt mồ hôi.

- Hết bọn cảnh sát rồi đến bạch tuộc ma, thế giới này nhiều điều đáng sợ quá! - Tôi nhận xét.

- May mà chị Vân nghĩ ra thanh kiếm kịp thời! - Phương khen.

- Ừ, nếu không thì giờ này chắc anh Trung đã xuống gặp Hà Bá rồi! - Nhóc Khôi vừa cười vừa phụ họa.

- Ủa, chị tưởng nếu là ma rồi thì không bao giờ chết nữa chứ?

- Nhưng mấy con bạch tuộc ma ăn linh hồn đó chị. - Trung giải thích.

- Nếu lỡ bị nó ăn thì sao?

- Thì chị sẽ hoàn toàn biến mất, như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này vậy. - Trung làm ra vẻ ghê rợn.

- Eo ôi, nghĩ đến đó mà em nổi hết da gà. - Phương vừa nói vừa co người lại.

- Thà bị cảnh sát vũ trụ bắt về Nguồn còn hơn. - Khôi cũng nhăn mặt theo. - Mà hình như trước đây đâu có mấy con quái vật này, phải không anh Trung?

- . - Trung khịt mũi. - Lúc trước bạch tuộc ma chỉ sống trong rừng và ăn linh hồn của các con thú thôi, chỉ mấy tháng gần đây chúng mới xuất hiện gần nơi có người .

- Sao vậy? - Tôi thắc mắc.

- Ông Râu Rậm nói do con người liên tục phá rừng, khiến số lượng muông thú giảm xuống, vì vậy bọn bạch tuộc ma không đủ nguồn thức ăn nên mới tìm đến linh hồn con người đó chị. - Trung đáp.



Chương 8

Mải nói chuyện, tôi không nhận ra là tấm thảm đang hướng đến một khu đất trống cỏ mọc um tùm. Giữa khu đất nhô lên một ngôi nhà dây leo chằng chịt. Không khó lắm để nhận ra đó là một ngôi nhà hoang đã bị bỏ phế từ lâu.

- Tới nhà ông Râu Rậm rồi! - Khôi reo lên.

Không đợi tấm thảm hạ xuống sân, Khôi Phương đã nhảy ngay xuống và cất tiếng gọi um lên. Tôi là người xuống tiếp theo, cuối cùng là Trung. Cậu ta đứng yên nhìn tấm thảm một lúc, thế là nó nhảy tưng tưng lên và lao vút đi.

- Em cho nó đi chơi tí xíu. - Trung quay lại nháy mắt với tôi.

- Ông Râu Rậm ơiiii! - Tiếng tụi nhóc gọi âm vang trong nhà.

Tôi đưa mắt quan sát kĩ ngôi nhà. Cánh cửa bị lấp kín trong một mớ cành lá. Bên trong được thắp sáng bởi thứ ánh đèn xanh ma quái. Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, chỉ có vài chiếc ghế bành mục nát và vài ba bức tranh treo tường nghiêng ngả như sắp rơi xuống. Căn phòng thông với nhà bếp và vài gian phòng bỏ trống khác. Trên trần nhà giăng đầy mạng nhện là những đồ vật, máy móc nhiều hình thù khác nhau trôi nổi bềnh bồng hệt như những quả bóng bay. Tôi đặc biệt chú ý đến một vật hình tròn có các nan ở trong với những nút bấm và dây nhợ nối lòng thòng.

- Nó là máy tạo ảo ảnh do ông Râu Rậm phát minh ra đó chị. - Trung đến bên cạnh tôi giải thích.

- Ông Râu Rậm phát minh ra mấy thứ này hả?

- Dạ, ổng phát minh ra nhiều thứ hay lắm, chỉ có điều lúc say rượu ổng hơi điên điên tí xíu.

- Ủa, ổng là ma mà cũng say rượu được hả?

Trung bật cười khúc khích.

- Chị gặp ổng đi rồi biết! Em nghe bà Bảy Móm nói đó là vì hồi còn sống ổng rất mê uống rượu, đến mức ổng tuyên bố rằng khi nào say thì ổng mới là chính ổng, còn khi tỉnh thì ổng không biết ổng là ai nữa. Bởi vậy nên lúc thành ma ổng cũng phải say xỉn mới được. Mà em cũng không biết là ổng say thật hay chỉ tưởng tượng là ổng đang say nữa. Chắc ổng chế ra được loại rượu dành riêng cho ma, hi hi.

- Hồi còn sống ổng là nhà bác học hả? - Vừa hỏi tôi vừa lướt mắt qua những phát minh kì dị lơ lửng trên đầu.

- Dạ. - Trung gật đầu. - Ổng muốn phát minh ra những thứ vĩ đại nhất trần đời đó chị. Đó là lí do vì sao ổng muốn nán lại đây, không chịu trở về Nguồn.

Tôi hiểu cảm giác của ông Râu Rậm. Cũng giống như tôi sẽ không bao giờ muốn bỏ lại gia đình mình ở thế giới này.

- Cái máy tạo ảo ảnh này hay lắm nha. - Trung say sưa giải thích. - Nó làm cho người sống tưởng là mấy ngôi nhà này bị ma ám, nhưng thật ra là chủ nhân của những ngôi nhà đó trước khi bị bắt về Nguồn đã kịp đặt hàng ông Râu Rậm làm cho một cái máy như vầy. Chỉ cần thu hình ảnh lại rồi phát ra, vậy là cả trăm năm sau người ta vẫn thấy có bóng ma đi đi lại lại trong nhà, nên sẽ không ai dám mua những ngôi nhà ấy nữa.

- Còn đây là máy tạo tiếng hú. - Trung chỉ một vật lơ lửng có hình dạng như cái loa. - Nó dùng để đuổi những kẻ tò mò dám bén mảng tới các ngôi nhà hoang. Chị nhìn hàng nút này nha. Nút màu đen này là dùng để tạo tiếng hú, nút màu vàng là tạo tiếng rên khóc, còn nút màu đỏ là tiếng gầm gừ của thú dữ. Ông Râu Rậm nói nút cuối cùng này chỉ để dự phòng thôi, chứ thường thì chỉ cần hai nút đầu tiên là đủ để bọn người sống chạy mất dép rồi!

Chợt Khôi với Phương từ nhà bếp bay lên.

- Anh Trung ơi, bác Râu Rậm đi đâu rồi, không thấy ở trong nhà. - Khôi thông báo.

- Tụi em tìm luôn phía ngoài nhà cũng không thấy. - Phương tỏ vẻ thất vọng.

- Tụi bây tìm dưới hầm chưa? - Trung hỏi.

- Ừ hén, tụi em quên mất! Những lúc tập trung nghiên cứu ông Râu Rậm thường ở dưới hầm mà! - Phương hào hứng đáp.

Nói rồi Khôi Phương hớn hở định bay đi nhưng Trung ngăn lại.

- Chán tụi bây quá, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không ! Tụi bây quên ông Râu Rậm ghét nhất là bị quấy rầy trong lúc đang làm việc sao?

- Vậy phải làm sao anh? - Khôi ngơ ngác.

Trung thở dài ra vẻ ngán ngẩm rồi vượt lên trước dẫn đường.

- Theo tao!

Theo sau Trung, chúng tôi bay vào một gian phòng có vẻ như trước kia từng là phòng ngủ. Vôi vữa trên tường tróc ra từng mảng, rớt xuống chiếc giường trống không đã gãy mất một chân. Trung vỗ tay ba tiếng rồi lên tiếng gọi.

- Ông Râu Rậm ơi, tụi cháu xuống được không ạ?

Một lúc lâu sau mới có tiếng khàn khàn đáp lại từ phía dưới căn phòng.

- Xuống đi!

Thế là cả bọn mạnh dạn “lặn” xuyên qua lớp gạch lát sàn để chui xuống căn phòng bí mật bên dưới. Dưới này cũng giống như bên trên, tràn ngập máy móc và những đồ vật nhiều hình dạng kì dị khác nhau lơ lửng trên trần nhà, chỉ có điều là mật độ của chúng còn dày đặc hơn trên kia. Ngoài ra ở đây ánh sáng có màu trắng nên đỡ ghê rợn hơn ánh sáng xanh ở các căn phòng phía trên. Một dáng người phục phịch trong trang phục vải quấn nhiều lớp như người Ấn Độ, mái tóc bạc xoăn tít che kín cổ đang lom khom bên một chiếc máy. Thỉnh thoảng từ chiếc máy ấy lại xẹt ra tia lửa màu xanh lá.



Chương 9

- X chuyển động thì bánh răng Y cũng chuyển động, dẫn đến Z cũng chuyển động theo - Nhà bác học vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa mái tóc bạc như không để ý gì đến những vị khách vừa mới đến.

- Dạ, chúng cháu chào ông Râu Rậm ạ! - Ba đứa trẻ cùng đồng thanh.

Nhà bác học còn lẩm nhẩm thêm một lúc nữa rồi mới quay đầu nhìn cả bọn. Ông Râu Rậm quả đúng như tên gọi, có một bộ râu dày rậm rạp gần che kín miệng. Những sợi râu cũng giống như tóc của ông, đều xoăn tít đến buồn cười. Ông có gương mặt tròn đỏ ửng và đặc biệt là đôi mắt sáng rất trẻ trung. Đôi mắt ấy không hợp chút nào với những dấu hiệu tuổi tác khác trên gương mặt ông. Ông nhìn cả bọn bằng ánh mắt mơ màng như thể vừa nhận ra điều gì khác lạ nhưng chưa thể gọi tên.

- Tụi con có bạn mới à? - Một lúc lâu sau ông mới kết luận.

- Dạ, chị này anh Trung mới làm quen đó ông! - Khôi giành phần nói trước. - Chỉ giỏi lắm nha, hồi nãy tụi con gặp con bạch tuộc ma mà chỉ biến ra thanh gươm rồi chặt đứt phăng vòi của nó, nhờ vậy mà anh Trung mới thoát ra được đó.

- Mày kể chuyện không có đầu đuôi vậy ai mà hiểu? - Trung nhíu mày.

Thấy vậy, Phương nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.

- Vậy để em kể cho.

Phương bắt đầu thuật lại mọi chuyện, từ lúc gặp Trung, Khôi và tôi ở nghĩa địa cho đến lúc thoát khỏi con bạch tuộc ma và bay đến đây. Ông Râu Rậm chăm chú lắng nghe rồi gật gù.

- Hứcừm, ta hiểu rồi. Vậy là hức, cháu mới đến đây phải không? - Ông lão quay sang tôi hỏi bằng giọng ngà ngà xen lẫn với tiếng nấc cục.

- Dạ. - Tôi lễ phép.

- À nãy giờ hức, ta quên mời mấy con ngồi. Xin lỗi vì phòng ốc của ta bừa bộn quá!

Nói rồi ông Râu Rậm búng tay một cái. Lập tức một chiếc bàn hiện ra giữa phòng, kèm theo nó là một bộ năm cái ghế. Rồi ông búng tay cái nữa, tức thì những thứ đồ đạc khác như lò sưởi, tủ, tranh tường, kệ sách, đàn piano hiện ra. Các đồ vật này tự động di chuyển đến các vị trí thích hợp dành cho chúng. Chiếc đàn bắt đầu phát ra một bản nhạc dịu dàng, khiến cả căn phòng nghiên cứu bỗng chốc trở thành một phòng khách sang trọng kiểu cổ xưa.

Thấy tôi ngơ ngác nhìn, ông Râu Rậm vừa nheo mắt cười vừa giải thích.

- Ta vốn hức, thích những không gian ấm cúng, và đương nhiên là khách của ta cũng phải hức, được tiếp đãi trong một không gian dễ chịu như vậy! Nào, các cháu ngồi xuống đi. Có mấy món ta mới phát minh mà có lẽ là các cháu sẽ thích đó.

- Một loại mứt mới phải không ạ? - Mắt Khôi sáng rỡ.

- Hay là một loại bánh mới? - Phương cũng hăm hở đưa ra dự đoán.

- Ồ, chả lẽ ma cũng ăn được sao? - Tôi rỉ tai Trung.

- Hì hì, với tài năng của ông Râu Rậm thì mọi thứ đều có thể hết. Chị thử đi rồi biết! - Trung đáp với vẻ đầy tự hào như chính mình là nhà phát minh vậy.

Sau cái búng tay của ông Râu Rậm, một chiếc khăn trải bàn trắng tinh từ trong không trung đáp xuống phủ kín mặt bàn. Tiếp theo, những món ăn lạ mắt dần dần xuất hiện. Đầu tiên là món súp khai vị nóng hôi hổi bốc khói thơm lừng. Cũng như bọn trẻ, tôi háo hức múc một muỗng súp lên nếm thử. Đúng là mùi vị rất đặc biệt, khác hẳn tất cả những loại súp mà tôi từng được ăn. Sau khi ăn hết veo chén súp tôi vẫn chưa đoán được những thành phần có trong đó. Ba đứa trẻ vừa xì xụp húp vừa khen nức nở khiến ông Râu Rậm phổng mũi.

- Súp gì vậy ông? - Phương lên tiếng hỏi sau khi đã ăn hết phần của mình.

- Hình như là súp cá phải không ông? - Khôi vừa xoa cái bụng tròn căng vừa hỏi.

- Tụi bây không biết gì hết, đây là súp hải sản! - Trung phán chắc nịch.

- Nhưng hải sản có nhiều loại, anh nói hải sản thì biết là hải sản nào? - Phương lý sự.

Ông Râu Rậm liền đưa tay ra làm cử chỉ ngăn lại. Lập tức cả bọn im thin thít.

- Đây là hức, món súp đặc chế, có mùi vị do ta nghĩ ra. Tụi con hức, không tìm được ở đâu một thứ tương tự như vậy đâu. Nhưng chờ đã, ta vẫn chưa khoe ra món chính mà!

Ông Râu Rậm lại búng tay cái nữa, lập tức chén muỗng tự động được dọn đi. Thay vào đó là một ổ bánh tròn bày ra giữa bàn, trông có hình dạng hơi giống bánh pizza nhưng miếng dày hơn và có nhân phủ bên ngoài lẫn bên trong. Chiếc bánh tự động tách ra làm năm phần, và mỗi phần bay vào đĩa của từng người. Chiếc nĩa vừa xắn ngập vào bánh, một mùi vị thơm và béo ngậy đã bay ra kích thích vị giác đến cực điểm.

- Ta đặt tên cho món này là bánh gato pizza. Mấy con thấy thế nào?

- Dạ ngon hết chỗ chê! - Trung tấm tắc khen.

- Ông Râu Rậm là số một! - Khôi nói như reo.

Ông Râu Rậm vừa vuốt mấy sợi râu loăn xoăn vừa cười hà hà ra vẻ khoái chí, làm gương mặt đỏ ửng của ông càng đỏ thêm. Chợt ông đưa mắt nhìn sang tôi.

- À cô bé mới đến, con thấy đồ ăn có hợp khẩu vị không?

- Dạ, ngon lắm ạ! - Tôi tỏ vẻ thán phục. - Ông chế ra mấy món này bằng cách nào ạ?

- Đương nhiên là hức, bằng trí tưởng tượng rồi. - Vừa nói ông Râu Rậm vừa chỉ tay vào mái tóc xoăn có màu như bạch kim của mình. - Đối với ta, ẩm thực luôn là niềm đam mê bất tận. Nếu ở đây lâu, con sẽ còn được thưởng thức nhiều phát minh mới của ta nữa. À, mà ta đãng trí quá, nãy giờ vẫn chưa hỏi tên con.

- Con tên Vân ạ. - Tôi đáp.

- Vân nghĩa là mây à? Một cái tên rất hay đấy!

Chợt Trung nhớ đến chuyện bọn cảnh sát. Cậu liền quay sang ông Râu Rậm nói.

- Ông ơi, có một chuyện lạ lắm ạ!

- Là chuyện gì?

- Bọn cảnh sát vũ trụ không thèm đuổi theo chị Vân!

- Con nói rõ hơn xem nào? - Ông Râu Rậm lắng nghe rất chăm chú.

Trung bắt đầu giải thích từng tình tiết mọi chuyện đã xảy ra. Nghe xong, ông Râu Rậm dựa lưng ra ghế, mắt đăm chiêu nghĩ ngợi, mặt ông cũng không còn đỏ như quả cà chua chín nữa. Tôi đoán là “rượu” trong người ông đã giã đi.

- Con có chắc mọi chuyện xảy ra như vậy không? - Cuối cùng ông Râu Rậm hỏi.

- Dạ thật. - Trung hăm hở gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hồi hộp. - Chuyện này là sao vậy ông?

Khôi Phương cũng không giấu được vẻ tò mò đầy thích thú.



Chương 10

- Các con đợi ta một tí!

Nói rồi ông Râu Rậm bay lướt lên trần nhà, chọn lấy một cái bình thủy tinh có nắp đậy trông như một lọ hoa trước khi trở về chỗ chúng tôi. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc ghế salon êm ái, giống như các bạn nhỏ còn lại. Chiếc bàn ăn đã được dọn đi từ lúc nào, thay vào đó là một chiếc bàn uống trà thấp lịch sự.

- Con hãy thổi hơi vào cái chai này xem! - Ông Râu Rậm đưa cái chai cho tôi.

- Nó là chai gì vậy ạ?

- Thì con cứ thổi hơi vào đã, rồi ta sẽ giải thích sau!

Tôi gật đầu rồi ngoan ngoãn làm theo lời ông, phồng má thổi một hơi rõ dài vào trong chai. Ông Râu Rậm nhận lại chiếc chai rồi đậy nắp, lắc lắc. Cả tám cặp mắt tò mò chăm chú nhìn vào chiếc chai, trông đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra. Sau khoảng một phút (một khoảng thời gian dài lê thê), không khí trong chai bắt đầu chuyển sang màu xanh lá. Cả bọn ồ lên kinh ngạc.

- Oa, không khí trong chai biến thành màu xanh kìa! - Phương reo lên như tuyên bố mình là người đầu tiên khám phá ra sự thay đổi đó.

- Ủa, vậy là sao ông? - Khôi gãi gãi mái đầu bờm xờm hỏi.

- Vậy là rõ rồi!

- Rõ điều gì ạ?

- Cô bé này là một linh hồn sống! - Ông Râu Rậm tuyên bố chắc nịch.

Phải mất mấy giây sau tôi mới hiểu ra ý nghĩa của điều ông Râu Rậm vừa nói. Lòng tôi xáo động mạnh với những cảm xúc không nói nên lời. Giống như người vừa được thông báo trúng số độc đắc hay phát hiện ra bệnh ung thư là giả, tôi như đang đứng giữa một bên là niềm vui tột độ còn một bên là nỗi ngờ vực mênh mông.

- Ông nói vậy nghĩa là… nghĩa là… - Tôi không ngăn được mình lắp bắp.

Ông Râu Rậm gật đầu thay cho câu trả lời.

- Nếu là một linh hồn chết thì khi thổi hơi vào chai hơi sẽ chuyển sang màu đỏ, chỉ có linh hồn sống mới làm cho làn hơi trong chai chuyển thành màu xanh mà thôi.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm căn phòng. Những hình ảnh, ý nghĩ và cảm xúc ập đến quá nhanh làm tôi choáng váng.

- Nói vậy có nghĩa là… chị Vân vẫn còn sống phải không ạ? - Phương cất tiếng hỏi sau hồi lâu im lặng.

- Đúng vậy! - Ông Râu Rậm khẳng định.

- Có nghĩa là chị ấy vẫn có thể trở về với gia đình của mình ạ? - Khôi cũng không giấu nổi vẻ ghen tị.

Riêng Trung chỉ im lặng chăm chú nhìn những ngón tay mình. Tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi ghê gớm mặc dù chẳng làm gì sai.

- Ông Râu Rậm ơi, con có việc cần phải về liền. Cảm ơn ông đã cho con một bữa ăn ngon ạ! - Phương nói với ông Râu Rậm bằng một giọng như bị nghẹt mũi.

Vừa nói xong Phương đã lao vút lên trần nhà, chẳng kịp để ai lên tiếng ngăn lại. Mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng thì Khôi cũng đột ngột đứng lên.

- Con cũng phải về, cảm ơn ông Râu Rậm ạ!

Ông Râu Rậm không giấu vẻ ngạc nhiên. Ông đưa tay gãi chòm râu loăn xoăn.

- Lạ thật, mấy đứa này hôm nay bị làm sao vậy kìa?

Riêng tôi có thể đoán được mọi chuyện đang xảy ra, nhưng điều đó cũng không khiến tôi bớt kinh ngạc hơn khi nghe Trung hỏi.

- Chị còn nhớ đường về nhà không?

Tôi khẽ gật đầu, cảm thấy như cậu nhóc đáng yêu mà tôi vừa mới quen đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ.

- Vậy chị tự về được không?

Tôi lại gật đầu như một cái máy, lòng tràn ngập nỗi buồn của một kẻ vừa bị bỏ rơi. Đợi Trung đi rồi ông Râu Rậm mới đến bên tôi an ủi (hình như ông đã kịp suy luận ra lý do vì sao bọn trẻ lại bỏ đi).

- Thôi, đừng buồn nữa con ạ! Tình cảnh của mấy đứa nó đều rất đáng thương. Gia đình tụi nó đều bị bắt về Nguồn hết, nên tụi nó ở đây trơ trọi một mình. Tụi nó thấy con sắp được sum họp với gia đình mình nên ghen tị vậy thôi chứ không có ý gì đâu.

- Mấy đứa nó không còn gia đình nữa hả ông?

- , ba đứa nó chơi thân với nhau cũng là vì cùng cảnh ngộ như vậy. Thằng Trung ba mẹ nó gặp nạn trong chuyến bay năm ngoái. Thằng Khôi sang thế giới này cùng gia đình nó khi chiếc xe du lịch chở bốn mươi hành khách bị rơi xuống vực. Tình cảnh của bé Phương còn đáng thương hơn. Mẹ nó sau hơn ba năm làm lụng vất vả gom góp tiền bạc cho ba nó chữa ung thư thì bị viêm phổi chết, sau đó ít lâu ba nó cũng qua đời trong bệnh viện. Bé Phương khi đó mới tám tuổi được gửi cho dì dượng nuôi. Chẳng ngờ họ đánh đập, hành hạ nó dã man, đến độ con bé phải tự tìm đến cái chết bằng cách uống hết một lọ thuốc ngủ!

Tôi lặng im như tượng mất vài phút, lòng xót xa như chính mình là nhân vật chính trong các câu chuyện mà ông Râu Rậm vừa kể. Tôi không thể trách những người bạn nhỏ của mình. Nếu tôi là các em ấy, chắc chắn tôi cũng sẽ hành động y hệt như vậy.



Chương 11

Cuối cùng tôi cũng về được tới nhà, nhờ ông Râu Rậm cho tôi mượn Giày Nhớ Đường, một loại giày trượt có thể giúp chủ nhân của nó trở về bất cứ nơi đâu mà từ đó họ đã ra đi. Tôi đã lịch sự từ chối nhưng ông Râu Rậm vẫn cứ khăng khăng bắt tôi phải nhận, với lý do là nếu đi lạc trong thế giới này thì sẽ rất nguy hiểm. Thực ra ông nói cũng có lý. Kể từ sau lần chạm trán với bạch tuộc ma, tôi cảm thấy cần phải cảnh giác hơn.

Một ưu điểm nữa của Giày Nhớ Đường là nó làm cho tốc độ bay tăng lên gấp đôi. Khi cái mái ngói đỏ nhỏ xíu của ngôi nhà thân yêu hiện ra sau màn mây, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Về đến nhà, tôi đi kiểm tra phòng chị Minh, phòng ba mẹ, phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh. Không có ai trong nhà cả. Tôi đoán có lẽ giờ này thân xác tôi vẫn còn nằm ở bệnh viện. Nhớ cách sử dụng ông Râu Rậm đã hướng dẫn, tôi khom người xuống nói với đôi giày.

- Hãy giúp tôi trở lại bệnh viện!

Lập tức đôi giày xoay về hướng bệnh viện và bắt đầu lướt đi êm ru như trên lớp băng bằng không khí. Quả như tôi dự đoán, thân xác tôi vẫn đang nằm bất động trên chiếc giường trải ra trắng toát, cạnh đó là chiếc máy đo điện tâm đồ đang vẽ những đường gấp khúc chỉ nhích cao hơn đường thẳng một chút. Ngồi bên cạnh giường là mẹ tôi với gương mặt lo âu. Trông mẹ tiều tụy đi nhiều dù chỉ sau một ngày. Chắc mẹ phải xin nghỉ việc tạm thời để ở nhà chăm sóc cho tôi, riêng ba thì chắc đã trở lại cơ quan làm việc (tôi đoán mẹ đã thuyết phục ba như vậy). Chị Minh thì giờ này chắc đang ở trường.

Tôi đáp xuống ngồi trên mép giường, chăm chú nhìn mẹ. Từ nhỏ mẹ đã luôn là người lo lắng nhất cho tôi. Những lúc tôi bị sốt hoặc bệnh nặng, mẹ thường phải thức trắng đêm để trông nom, nhưng tôi chưa một lần nói cảm ơn mẹ. Tôi tự nhủ ngay sau khi tỉnh lại, đó sẽ là câu đầu tiên mà tôi nói. Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra thật nhiều dự định. Tôi nhận ra chưa bao giờ mình lại thấy yêu cuộc sống và háo hức với nó như đứa trẻ mới sinh đến thế. Có thật nhiều thứ tôi muốn làm cùng một lúc. Tôi sẽ làm hòa với chị Minh, sẽ trở thành một đứa con ngoan, một học trò giỏi để ba mẹ vui lòng. Tôi sẽ phụ mẹ việc nhà nhiều hơn, thay vì cứ lên mạng xem phim hay đọc truyện tranh suốt cả ngày.

Những hình ảnh lung linh về gia đình hạnh phúc nối tiếp nhau hiện lên trong tâm trí tôi. Nào là những đêm mưa rả rích, bên ô cửa sổ sáng đèn, cả nhà quây quần ấm cúng quanh mâm cơm, kể cho nhau nghe những chuyện vui đã xảy ra trong ngày rồi cùng bật cười rôm rả. Nào là những buổi sáng chủ nhật mẹ ra lệnh tổng vệ sinh, tôi và chị Minh sẽ vừa bịt khẩu trang vừa lau bụi bàn ghế, chùi sàn nhà. Tôi tự hứa sẽ không phân bì việc ít việc nhiều với chị Minh nữa, cũng không viện cớ sang nhà bạn học nhóm để trốn việc nhà nữa. Rồi tôi sẽ giành phần phơi đồ sau khi giặt xong. Tôi có thể tưởng tượng ra những chiếc áo thơm nức mùi nước xả vải đung đưa trong ánh nắng của buổi sớm mai. Rồi những chuyến đi biển cùng gia đình, tôi sẽ xung phong phết bơ và rải chà bông lên bánh mì sandwich cho từng người một. Và tôi cũng sẽ giúp mẹ pha cà phê sữa đá để nhâm nhi khi ngồi dưới tán dù mát rượi ngắm những đợt sóng trắng xóa như những lớp ren trên áo đùn lên vào bờ.

Những hình ảnh làm tôi háo hức đến mức chỉ muốn tỉnh dậy ngay lập tức. Tôi thử nghiệm bằng cách làm như trong các bộ phim tôi từng xem: tìm cách chui vào trong cơ thể mình. Đầu tiên là nằm xuống cùng vị trí, sau đó sửa tay và chân sao cho vừa khít với dáng nằm của cơ thể. Và thế là a lê hấp, tỉnh dậy nào! Vừa tự nhủ tôi vừa nhỏm người dậy trên giường, chỉ để nhận ra rằng mình đã thất bại. Tuy thất vọng, nhưng tôi cũng kiên nhẫn thử thêm khoảng chục lần nữa. Kết quả vẫn như cũ. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ. Sẽ ra sao nếu tôi cứ mãi hôn mê thế này mà không tỉnh lại nữa? Tôi đã từng nghe ba kể về một người phải sống đời sống thực vật sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Bác ấy tuy sống nhưng chỉ giống như một cái xác không hồn, tuy vẫn thở được nhưng lại không có ý thức gì đối với những người thân và sự vật xảy ra xung quanh. Bác ấy phải ăn uống qua ống dẫn và mọi sinh hoạt đều phải có người nhà hỗ trợ. Chỉ nghĩ đến đấy thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình rồi! Không biết ba mẹ sẽ ra sao nếu tôi trở nên như vậy, cũng không biết chính tôi có chịu đựng nổi hay không.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi có tiếng chân lộp cộp bước vào phòng. Mẹ ngẩng lên nhìn và cùng lúc đứng dậy khỏi ghế.

- Bác sĩ, tình trạng cháu thế nào rồi ạ? Khi nào cháu mới tỉnh lại ?

Đi cùng với vị bác sĩ mặc áo blu trắng là một cô y tá. Cô mang theo một cái khay chứa các dụng cụ y tế. Cô đặt khay lên bàn và bắt đầu các thao tác chuẩn bị rất thành thục. Cô thấm nước sát trùng vào một miếng bông rồi thoa lên cánh tay tôi. Tôi quay mặt đi khi cô bắt đầu xé bao lấy ra một ống tiêm và lấy máu. Từ nhỏ tôi đã rất sợ kim tiêm. Hồi đó có lần mẹ dẫn tôi đến bác sĩ chích ngừa vì tôi đi chân không đạp phải đinh gỉ, tôi nhớ mình đã la hét và quẫy đạp rất dữ dội mặc cho mẹ và bác sĩ ra sức giữ lại. Sau đó tôi còn vùng chạy ra đường, khiến mẹ phải đuổi theo đến hụt hơi.

- Chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được! - Bác sĩ lắc đầu. - Cháu cần phải trải qua một ca phẫu thuật nữa. Chúng tôi cần có sự đồng ý của gia đình, vì đây là một ca phẫu thuật có tỉ lệ rủi ro khá cao.