- Cháu thấy hơi chóng mặt ạ. - Tôi đáp lại bằng giọng yếu ớt.

- Nằm nghỉ một chút sẽ thấy đỡ hơn đấy. - Vừa nói Ali vừa giúp tôi nằm xuống rồi phủ tấm áo choàng lên người để che bớt nắng.

- Cảm ơn chú! - Tôi nhìn Ali cảm động, nhận ra chú ấy hoàn toàn không phải là một người vô tâm như ban đầu tôi vẫn tưởng. Tôi chắc chú ấy cũng mệt không kém gì tôi. Mới chỉ qua một ngày lang thang trên sa mạc mà hai má chú ấy đã hóp lại và râu thì đâm tua tủa. Cái khát làm môi chú khô ran nứt nẻ, còn gió và cát thì khiến đôi mắt chú đỏ lừ lên như vừa mới khóc. Tôi đoán lúc này chú ấy cũng chính là chiếc gương phản chiếu hình ảnh của chính tôi.

- Sắp… đến nơi chưa ạ? - Tôi hỏi bằng cổ họng khô bỏng.

- Nhóc cứ yên tâm, chúng ta sẽ kịp lúc mà. - Chú Ali đáp lại vẫn bình thản như mọi khi.

Giọng nói ấm áp và đầy tin tưởng của chú làm tôi thấy dễ chịu. Thế nhưng chẳng bao lâu sau đầu óc tôi trở nên mụ mị chẳng suy nghĩ được gì cả, và tôi rơi vào trạng thái hôn mê vô ý thức.



Chương 16

Tôi bị đánh thức dậy bởi cảm giác man mát trên mặt và cánh tay. Có một chiếc khăn thấm nước đang đưa đi đưa lại trên hai tay tôi. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn lều rộng được căng bằng một tấm bạt lớn, nhưng ánh nắng bên ngoài hắt vào cũng đủ để làm mọi thứ trong phòng sáng rõ. Người đang vắt khăn lau cho tôi là một phụ nữ Ả Rập. Toàn thân cô ta bị giấu kín trong lớp áo choàng đen và mạng che mặt, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt. Tôi phải công nhận cô ta có đôi mắt thật đẹp!

- Đây là đâu? - Tôi gượng ngồi dậy trên giường, cất tiếng hỏi.

Người phụ nữ chưa kịp trả lời tôi thì từ ngoài cửa lều, một người đàn ông vén màn bước vào. Ông ta mặc một bộ trang phục sang trọng đính toàn vàng và bạc, còn đầu thì quấn khăn vẻ rất đạo mạo. Suýt nữa tôi đã không nhận ra người ấy là ai cho đến khi nhìn kĩ gương mặt ông ta.

- Chú Ali! - Tôi reo lên trong khi bật người ngồi dậy trên giường.

- Thỉnh an Chúa Công! - Người phụ nữ mặc áo choáng cúi đầu chào người vừa bước vào với vẻ rất tôn kính.

Chú Ali khẽ đưa tay ra hiệu và người phụ nữ nhanh chóng lui ra. Tôi không tin nổi ở mắt mình chuyện vừa xảy ra. Có phải tôi đang nằm mơ không? Mà chả lẽ một linh hồn cũng biết nằm mơ? Đúng thật là khó hiểu!

- Chú Ali, tại sao cô gái lúc nãy lại gọi chú là Chúa Công? Còn nơi này là nơi nào?

Chú Ali ngồi xuống bên cạnh tôi mỉm cười.

- Cháu cứ bình tĩnh, rồi chú sẽ kể đầu đuôi cho cháu nghe!

Chú Ali kể rằng sau khi tôi ngất đi, chú đã một mình cõng tôi băng qua sa mạc. Khoảng một giờ đồng hồ sau, cả chú cũng quỵ xuống dưới cái nóng như thiêu của mặt trời. May sao lúc đó một đoàn người ngựa từ ốc đảo Hi Vọng đi đến. Họ đã lập tức mang hai người về đây và chăm sóc cho đến khi tỉnh lại.

- Thì ra là vậy. Nhưng tại sao cô gái lúc nãy gọi chú là Chúa Công ạ? Chú ăn mặc khác quá, lúc chú vừa bước vào lều cháu còn không nhận ra chú nữa.

- Bởi vì ta thật sự là Chúa Công của bọn họ. - Chú Ali nheo mắt cười.

Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.

- Chú nói thật sao ạ? Sao lúc mới gặp chú không cho cháu biết?

- Ở bên ngoài ốc đảo ta phải hết sức cẩn thận, không thể để cho ai biết danh tính thật của mình. Cháu biết đấy, nếu bọn cướp mà biết ta là vua của ốc đảo Hi Vọng thì chắc đã không để cho ta trốn thoát.

- Nhưng chả lẽ chú không tin cả cháu sao ạ? - Tôi hơi thất vọng hỏi.

- Đương nhiên là ta tin! - Chú Ali mỉm cười xoa đầu tôi. - Một cô bé đi lạc trong sa mạc cùng một người lạ mặt mà sẵn sàng chia sẻ phần nước uống cuối cùng của mình cho người ấy thì làm sao có thể là một người xấu được? Nhưng cháu thử nghĩ xem, nếu lỡ như bất ngờ bọn cướp xuất hiện, và cháu vô ý gọi ta là “Chúa Công” thì bí mật của ta sẽ bị bai lộ ngay lập tức. Cháu hiểu ý ta chứ?

Tôi gật đầu.

- Cháu hiểu rồi. Cháu cũng muốn cảm ơn chú, nếu không có chú thì chắc giờ này cháu đã…

Ali giơ tay lên ngắt lời tôi.

- Cháu đừng bận tâm, cứ nghỉ ngơi cho đến khi lại sức. Lát nữa ta sẽ cho người mang bữa trưa đến cho cháu. Sau khi ăn xong ta sẽ dẫn cháu đi xem ốc đảo.

Tôi gật đầu, cảm thấy thật vinh dự khi có người bạn là một vị vua. Nhưng tôi biết mình sẽ không thể ở lại đây lâu, vì nếu không nhanh lên tôi sẽ không thể hoàn thành thử thách kịp lúc để cứu hai đứa trẻ mất. Tôi đã tốn mất hai ngày đi trong sa mạc, chỉ còn lại năm ngày nữa là đến hạn rồi.

Dù tâm trạng không vui nhưng tôi cũng phải công nhận ốc đảo Hi Vọng là một quốc đảo vô cùng xinh đẹp. Xung quanh mọc toàn những cây chà là sai trĩu quả. Những dãy lều trắng tinh dựng lên nhấp nhô dưới những tán chà là đung đưa, bên cạnh một hồ nước trong veo soi bóng . Cách một khoảng xa nổi bật lên một tòa lâu đài nguy nga rộng lớn, với những mái vòm được mạ vàng và chạm khắc vô cùng tinh xảo. Ngoài ra, đồ đạc mà người dân sử dụng: từ chén đĩa cho đến trang sức, quần áo, vật dụng trong nhà, tất cả đều bằng vàng hoặc bạc. Cảnh vật trù phú và thanh bình đúng như lời chú Ali đã tả, thậm chí còn vượt xa cả trí tưởng tượng của tôi. Người dân trên ốc đảo hình như đều đã được nghe Ali kể về tôi, nên họ đối xử với tôi thân thiện, thậm chí còn có phần kính nể.

Bên cạnh chiếc lều mà tôi đang ở có một tàu nhốt ngựa và một tàu nhốt lạc đà. Riêng tàu ngựa có đến hơn trăm con đủ mọi vóc dáng và màu lông. Tôi thích thú ôm một mớ cỏ khô bỏ vào máng cho một con ngựa nhỏ bờm trắng và nhìn nó cúi xuống ăn một cách điềm nhiên. Tôi mỉm cười vuốt vuốt mõm con vật, cảm thấy giữa mình và có một mối giao cảm đặc biệt nào đó.

- Nó có vẻ thích cháu đấy. - Chú Ali bước đến bên cạnh tôi nói.

- Nó dễ thương quá! - Tôi chăm chú ngắm đôi mắt to long lanh hiền lành của chú ngựa nhỏ.

- Nếu cháu thích, ta sẽ tặng nó cho cháu. - Chú Ali nói. - Nó là ngựa non nên vẫn chưa được đặt tên, nhưng cháu có thể chọn cho nó một cái tên hay.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

- Cháu muốn gọi nó là Hạt Tuyết được không ạ? Vì lông nó trắng như tuyết ấy. - Tôi giải thích thêm.

- Hạt Tuyết à? Một cái tên cũng khá đấy. - Chú Ali gật gù. - Cháu có muốn cưỡi nó ngay bây giờ không?

- Bây giờ ấy ạ? Ơ… nhưng cháu vẫn chưa biết cưỡi ngựa. - Tôi thành thật thú nhận.

- Không sao. - Ali cười trấn an. - Cưỡi ngựa dễ lắm, chỉ cần nắm vững một số nguyên tắc là được.

Nói rồi chú Ali ra lệnh cho người giữ tàu ngựa dẫn con Hạt Tuyết ra đóng yên cương. Người giữ tàu ngựa xin phép được dạy tôi cưỡi ngựa, nhưng chú Ali bảo đích thân chú sẽ dạy cho tôi.

- Cảm ơn anh! - Tôi lịch sự nói với người giữ ngựa. - Nếu cần hướng dẫn thêm em sẽ hỏi anh nhé. À, mà anh tên gì vậy?

- Kẻ hèn mọn này tên là Kan ạ, thưa công chúa! - Người giữ ngựa cúi thấp đầu trả lời.

- Ơ, anh không cần phải khách sáo vậy đâu! - Tôi bối rối xua tay. - Em không phải công chúa hay tiểu thư gì cả, anh cứ gọi bằng tên thôi. Em là Vân.

- Vâng , thưa công chúa! - Anh giữ ngựa lễ phép đáp.

Tôi thở dài, tự nhủ đành phải nhập gia tùy tục vậy.

Ngồi trên lưng ngựa thật không dễ dàng như c Ali đã nói, lúc nào cũng phập phồng lo không biết có bị hất ngã khỏi lưng ngựa không. Nhưng chỉ sau một lúc luyện tập, tôi ngạc nhiên thấy mình đã có thể giữ thăng bằng rất tốt, thậm chí còn có thể cho con Hạt Tuyết chạy nước kiệu nhỏ được. Chú Ali đã đúng khi nói rằng Hạt Tuyết có vẻ thích tôi. Từ đầu cho đến cuối buổi tập nó luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn. Ngồi trên lưng , tôi hít một hơi dài, khoan khoái cảm nhận niềm tự do mới do việc cưỡi ngựa mang lại.

Buổi tối, chú Ali ra lệnh đốt đuốc bên hồ nước, cho bày yến tiệc linh đình và mời tất cả thần dân trong vương quốc đến tham dự. Tiệc có thức ăn ngon và những điệu múa uyển chuyển mê hồn trên nền âm nhạc rộn rã vui tươi. Tôi thích thú ngắm ánh lửa bập bùng phản chiếu trên mặt hồ, cảm giác như mình đang lọt thỏm giữa một câu chuyện cổ tích thần bí. Bài nhạc đầu tiên vừa kết thúc, chú Ali trịnh trọng đứng dậy trong khi tất cả mọi người đều im lặng.

- Lí do ta tổ chức buổi dạ yến đêm nay phần để mừng chính ta an toàn trở về, phần để tuyên bố một chuyện quan trọng. - Ali dừng lời trong khi quay nhìn về phía tôi. - Cô bé tên Vân này chính là người đã cứu ta thoát chết. Nếu cô bé không san sẻ phần nước ít ỏi của mình cho ta lúc trên sa mạc thì có lẽ giờ này ta đã làm mồi cho rắn rết rồi. Thể theo công trạng đó, ta ra lệnh ban thưởng cho cô bé mười xe tiền vàng. Ngoài ra, kể từ bây giờ cô bé sẽ trở thành con gái nuôi của ta!

Tôi hoàn toàn sửng sốt trước tin mình vừa nghe thấy, trong khi dân chúng tung hô vang dậy.

- Chúa Công vạn tuế! Công chúa vạn tuế!

Tuy cảm thấy rất hân hạnh vì được yêu quý nhưng tự trong lòng tôi biết việc này là không đúng. Tôi đến đây đâu phải để hưởng bổng lộc hay trở thành một công chúa? Nhiệm vụ của tôi là phải kịp lúc hoàn thành thử thách của các Tiên đưa ra để cứu thoát những người bạn nhỏ của mình. Sau buổi yến tiệc, tôi kéo chú Ali ra một góc để nói rõ với chú về hoàn cảnh của mình. Không ngờ chú Ali tỏ ra hết sức giận dữ.

- Tại sao cháu lại nói như vậy? Nếu không muốn kể sự thật thì cháu có thể giữ im lặng, nhưng tuyệt đối không được nói dối! Cháu đã biết ở đây kẻ nói dối phải nhận hình phạt khủng khiếp thế nào rồi đấy. Ta nể tình cháu có công cứu ta, lại không phải là thần dân của ốc đảo nên ta tha thứ cho cháu lần này. Nhưng hãy nhớ, nếu cháu còn tái phạm thì dù ta là vua cũng không cứu nổi cháu đâu!

Chú Ali đi rồi, tôi ôm mặt bật khóc. Thật không ngờ người bạn hiền lành mọi ngày của tôi lại có thể nói với tôi những lời như vậy, lại còn cho tôi là một kẻ nói dối nữa chứ. “Hừ, đúng là vị vua nào cũng như nhau, có quyền lực trong tay rồi thì chẳng còn ai là chính mình nữa!” Tôi tự kết luận rồi vội lau sạch nước mắt. Tôi đã biết mình phải làm gì.

Đêm hôm đó, tôi giả vờ lên giường ngủ, nhưng ngay khi cô thị nữ vừa khép cửa phòng tôi vội tung chăn bật dậy, lôi từ dưới gầm giường ra túi đồ mà mình đã chuẩn bị sẵn. Trong đó bao gồm thức ăn, nước uống và một sợi dây thừng mà tôi đã lấy trộm được ở chuồng ngựa. Tôi nhìn ra cửa sổ, đợi cho lính canh đi qua rồi mới cột một đầu dây thừng vào chân giường, đầu còn lại thả xuống đất trước khi bắt đầu leo xuống. Cũng may là lúc học thể dục ở trường tôi đã thành thục kĩ năng leo dây, tuy lúc đó cho dù có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ áp dụng kĩ năng ấy trong một tình huống như thế này. Lẩn vào bóng tối, tôi vừa trốn bọn lính canh vừa lần đến chỗ tàu ngựa tìm con Hạt Tuyết. Nó khe khẽ hí lên khi nhìn thấy tôi. Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu cho nó giữ im lặng rồi rón rén đi vòng ra sau chuồng ngựa. Kan đang ngủ rất say, có thể nghe thấy cả tiếng ngáy đều đều của anh ta.

Tim đập như trống trận, tôi cố nhón chân khẽ hết mức để đến cạnh chiếc giường nơi anh giữ ngựa đang nằm. Thấy anh khẽ động đậy, tôi ngồi thụp xuống. Trong ánh nến, tôi có thể thấy chùm chìa khóa chuồng ngựa treo lủng lẳng trên thắt lưng anh. Tôi vừa thò tay định lấy thì Kan cất tiếng nói trong mơ làm tôi muốn rụng tim. Đợi cho tiếng ngáy đều đặn trở lại tôi mới dám nín thở, cẩn thận nhón lấy chùm chìa khóa. Bằng những ngón tay run rẩy, tôi thử hết chìa nọ đến chìa kia, cho đến khi tìm đúng chiếc chìa mở chuồng ngựa. Con Hạt Tuyết ngoan ngoãn để tôi dắt ra ngoài.

Lúc chiều, tôi đã kịp quan sát hướng mà những người cưỡi ngựa và lạc đà hay qua lại. Tôi đoán có thể đấy là lối dẫn ra khỏi sa mạc. Dù không biết các Tiên muốn thử thách tôi điều gì, nhưng tôi biết chắc rằng mình không thể cứ nấn ná ở đây mãi được. Thời gian còn lại của tôi chỉ vỏn vẹn có bốn ngày, tôi phải hành động thật nhanh mới kịp. Từ từ men theo bóng tối, cuối cùng tôi cũng đến một chỗ an toàn cách xa khu lều trại và lâu đài. Tôi sắp leo lên yên ngựa thì bỗng nghe có tiếng xì xào vẳng ra từ phía sau những thân cây cọ. Giật mình, tôi vội dẫn con Hạt Tuyết nấp vào một góc ra hiệu bảo nó đừng gây tiếng động. Con ngựa nhỏ dường như hiểu rõ tình thế nguy nan của tôi. Nó tuyệt nhiên không phát ra bất cứ âm thanh nào, dù là tiếng thở mạnh.

- Ngươi đến trễ quá đấy! - Giọng một người đàn ông trung niên cất lên vẻ bực bội.

- Dạ bẩm, vừa nghe lệnh ngài là tôi tất tả đến ngay đấy . - Một giọng trẻ hơn đáp lại.

- Thôi được, vào ngay vấn đề chính đi! - Giọng người luống tuổi ra vẻ khẩn trương. - Kế hoạch tiến hành đến đâu rồi?

- Dạ bẩm, mọi việc đang diễn tiến đúng như dự định ạ. Đêm mai, bọn chúng sẽ lại mở yến tiệc ăn mừng tên vua Ali thoát nạn trở về. Tôi sẽ bí mật cho thuốc vào rượu để chúng nó ngủ thật say. Khi nào nhiệm vụ hoàn thành xong, tôi sẽ bắn pháo sáng ra hiệu cho quân của Ngài tiến vào, chắc chắn là sẽ đại thắng mà không cần mất một binh một tốt nào cả ạ!

- Tốt lắm! - Giọng nói trầm hơn gật gù ra vẻ hài lòng. - Đây, hãy nhận lấy năm mươi đồng tiền vàng mà ta đã hứa lúc đầu. Sau khi kế hoạch thành công, ngươi sẽ được thưởng gấp đôi. Đó là chưa kể sau này Thủ Lĩnh còn có thể ban chức tước cho ngươi nữa.

- Dạ, đa tạ Đại Nhân! - Giọng nói trẻ hơn đáp lại vẻ khúm núm.

Tim đập thình thịch, tôi đứng im chờ cho đám người rút hết rồi mới dám rời khỏi chỗ nấp. Căn cứ vào tiếng vó ngựa, tôi có thể đoán được một trong hai gã đang đi về phía khu lều trại. Vậy là trong số người của ốc đảo có một tên gián điệp. Nếu tôi bỏ đi ngay bây giờ thì chú Ali và thần dân ốc đảo sẽ nguy mất. Cần phải nhanh chóng trở về báo cho chú ấy biết mới được. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng cho con Hạt Tuyết quay trở lại, hi vọng chú Ali sẽ không đến nỗi treo cổ tôi khi phát hiện ra rằng tôi đã bỏ trốn.



Chương 17

Về đến nơi tôi đã thấy cả khu lều trại sáng rực ánh đuốc. Một toán lính đồng thanh hô to khi trông thấy tôi.

- Thưa Chúa Công, đã tìm thấy công chúa Vân !

Trong ánh lửa bập bùng, lại được vây quanh bởi binh lính, chú Ali hoàn toàn mang dáng vẻ của một vị vua oai nghiêm chứ không còn là chú Ali giản dị thường ngày nữa.

- Công chúa Vân, con có lời nào để giải thích hành động của mình không? - Vị chúa đảo nghiêm giọng hỏi tôi.

- Thưa Chúa Công, con đã bỏ đi mà không xin phép của Người, con thật sự lỗi! Nhưng trước tiên con có một chuyện quan trọng cần phải bẩm báo với Người. - Nói rồi tôi lấy can đảm bước đến bên cạnh chú Ali, ghé vào tai chú thì thầm. - Lúc nãy nấp trong bóng tối, con đã tình cờ nghe thấy tiếng hai gã đàn ông trao đổi với nhau, một giọng già một giọng trẻ. Chúng bảo rằng vào đêm mai, chúng sẽ bí mật bỏ thuốc mê vào rượu để quân lính ngủ say rồi bất ngờ tấn công ốc đảo. Con nói điều này hoàn toàn là sự thật, xin Chúa Công hãy tin con! - Tôi cố gắng nói nhanh, nhưng vẫn không ngăn được giọng mình hơi run lên.

Sau vài giây im lặng nặng nề, vị chúa đảo cuối cùng cũng lên tiếng.

- Thôi được, ta tin con! Nếu không có chuyện như vậy chắc con cũng không dám mạo hiểm để trở về đây.

Vẻ mặt chú Ali khiến tôi ray rứt vì cảm giác tội lỗi. Có lẽ việc tôi tự ý bỏ đi đã làm chú thất vọng lắm. Sau một hồi lâu im lặng, vị chúa đảo dõng dạc ra lệnh.

- Công chúa Vân, con đã tự ý bỏ trốn khỏi đảo mà không có lệnh của ta, lẽ ra ta phải tống giam con vào ngục. Nhưng nể tình con đã từng cứu ta, hơn nữa lại chưa quen với luật lệ ở đảo, nên tạm thời con sẽ chỉ bị phạt giam lỏng ở trong phòng!

Suốt đêm tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi bắt đầu lo rằng mình đã nghe nhầm, hoặc lỡ như có ai đó báo tin cho bọn cướp biết kế hoạch của chúng đã bại lộ. Chỉ cần một dấu hiệu chứng tỏ rằng tôi đã nói dối thì có lẽ cả chú Ali cũng không thể cứu tôi thoát khỏi tội chết lần này.

Một ngày dài đăng đẵng trôi qua, rồi cuối cùng đêm tối cũng đến. Yến tiệc lại được tổ chức tưng bừng bên hồ nước như chẳng có chuyện gì xảy ra. Từ cửa sổ lâu đài nhìn xuống, tôi hồi hộp chờ đợi động tĩnh của một cuộc nổi loạn. Đến gần nửa đêm, tiếng nhạc đã tắt, và tất cả trở nên thật yên tĩnh. Qua ánh đuốc, tôi có thể thấy tất cả triều thần và quân lính đều đang nghoẹo đầu ngủ say sưa. Bỗng nhiên một tiếng “víu” bật lên, kèm theo một tia pháo sáng nổ bung trên nền trời đêm. Chừng một phút sau, vô số tiếng bước chân kèm theo tiếng ngựa từ trên đồi vẳng lại. Tôi nhìn lên và thấy hàng trăm bóng đen thi nhau tràn xuống nơi có ánh đuốc như một dòng nước lũ.

- Bắt sống hết bọn chúng cho ta! - Gã thủ lĩnh của bọn áo đen hô lớn.

Nhưng bọn tay chân của hắn chưa kịp hành động thì ngay lập tức đã bị dí gươm sát cổ bởi những người lính tưởng đã ngủ say như chết ban nãy. Tất cả diễn ra quá nhanh và dường như không một tiếng động. Nhận ra kế hoạch đã bị bại lộ, tên thủ lĩnh áo đen lồng lộn lên như một con báo. Hắn và vài tên thuộc hạ còn lại chống trả điên cuồng để thoát khỏi vòng vây của quân lính triều đình. Sau khi bọn thuộc hạ mở được một con đường máu, tên thủ lĩnh quay ngựa bỏ trốn trở về phía sa mạc. Ngay lúc đó, chú Ali đã kịp giương cung lên. Tên thủ lĩnh bị trúng tên, ngã lăn xuống cát khi vừa đến được lưng chừng đồi. Bọn cướp còn lại đến vài trăm tên cuối cùng đều bị trói gô lại và tống vào ngục.

Lát sau ngoài cửa phòng tôi có tiếng của thị nữ.

- Thỉnh an Chúa Công!

Sau đó là tiếng gõ cửa. Tôi vội rời cửa sổ để ra mở cửa.

- Ta cũng đoán là con chưa ngủ. - Chú Ali nói rồi bước vào, khép cửa lại sau lưng.

Trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến đang cháy dở đặt trên giá nến để trên bàn. Cạnh đó có chiếc ghế dài bọc nệm, trên để rất nhiều gối dựa. Chú Ali ngồi xuống, tay đặt lên thành ghế, ngả người thoải mái ra sau.

- Cháu ngồi xuống đi! - Chú Ali đưa tay chỉ chỗ bên cạnh.

Tôi ngoan ngoãn làm theo. Dường như nhận ra sự căng thẳng của tôi, chú nhẹ nhàng nói.

- Cháu đừng sợ, đêm nay ta đến đây không phải với tư cách của một Chúa Công, mà chỉ đơn giản là Ali, người mà cháu đã gặp trên sa mạc.

Thấy tôi vẫn im lặng, chú Ali ngồi thẳng người dậy rồi nói tiếp.

- Ta rất cảm ơn cháu vì đã quyết định quay về báo tin cho ta thay vì bỏ trốn! Cháu đã giúp ta trừ khử được đảng cướp lớn nhất sa mạc và cứu lấy cả vương quốc. Nếu cháu đồng ý ở lại đây, cháu sẽ có tất cả những gì cháu muốn: vàng bạc, châu báu, lụa là gấm vóc... Đến tuổi trưởng thành, cháu có thể kết hôn với bất kì vị hoàng tử lân bang nào mà cháu thích.

- Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể ở lại đây được. - Tôi khẽ đáp, mắt nhìn xuống những ngón tay.

- Vậy ra câu chuyện cháu đã kể cho ta nghe hôm nọ là có thật?

Tôi gật đầu. Chú Ali im lặng thở dài.

- Thôi được rồi… Nếu cháu đã quyết định như vậy thì ngày mai ta sẽ cho người hộ tống cháu băng qua sa mạc.

- Chú Ali, cháu xin lỗi! Cháu rất mến chú và người dân đảo quốc, nhưng cháu còn có nhiệm vụ phải làm.

- Ta cũng rất mến cháu! - Chú Ali đặt tay lên vai tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức chân thành khiến tôi suýt khóc. - Thôi, cháu đi ngủ đi để lấy sức, ngày mai ta gặp lại!

Sau khi chú Ali đi rồi, tôi lại băn khoăn với những suy nghĩ. Thời gian của tôi chỉ còn vẻn vẹn một ngày thôi.

Giữ đúng lời hứa, sáng hôm sau chú Ali ra lệnh cho quân lính chuẩn bị mọi thứ để đưa tôi lên đường. Tôi được hộ tống bởi một đoàn người cưỡi lạc đà, trong đó có cả Kan. Người dân ốc đảo ra đứng tung hoa dọc theo hai bên đường để đưa tiễn tôi. Ngồi trên lưng lạc đà, tôi rơm rớm nước mắt vẫy tay chào chú Ali, trong khi chú quay mặt đi để giấu vẻ xúc động.

Phía trước đang đón chờ tôi lúc này chỉ có mặt trời khô bỏng và một đại dương mênh mông cát. Chúng tôi đi chưa được nửa giờ thì gặp một cơn bão. Cơn bão đến nhanh đến nỗi chẳng ai kịp phản ứng gì. Từng nắm cát bị vốc lên ném ràn rạt vào mặt khiến ai nấy đều cúi người đưa tay lên che mắt. Quang cảnh xung quanh phút chốc trở nên xáo trộn, nhạt nhòa trước khi hoàn toàn biến mất. Khi tất cả yên tĩnh trở lại, tôi mở mắt ra và thấy mình đang đứng trước mặt Tiên Vua.

- Chúc mừng cô bé đã vượt qua thử thách của ta! - Tiên Vua cất giọng âm vang nói với tôi đang ngơ ngác.

Phải mất mấy giây sau tôi nhận ra mình đang ở đâu.

- Thưa Tiên Vua, còn Kan và những người còn lại, họ vẫn an toàn chứ ạ? - Tôi vội hỏi.

Các Tiên khác đứng xung quanh không nén được đều bật cười. Amiran nói nhỏ với tôi.

- Cậu đừng lo, bọn họ không sao đâu!

- Qua thử thách vừa rồi, ta đã biết cô là một người thật thà, lương thiện. - Tiên Vua nhìn tôi với vẻ trang nghiêm. - Giữ đúng lời hứa, ta sẽ giúp cô cứu sống những người bạn của mình.

Nói rồi Tiên Vua lấy từ trong tay áo ra một chiếc lá đỏ, trông hơi giống một chiếc lá phong mùa thu.

- Đây là chiếc lá Sứ Giả, nó có thể giúp cô giao tiếp với bất cứ loài thực vật nào trên Trái Đất. Khi được trao vào tay một linh hồn sống, chiếc lá chỉ phát huy tác dụng đúng trong vòng một ngày thôi. Cô bé hãy tận dụng thời gian để sử dụng nó một cách tốt nhất.

Tôi cảm ơn Tiên Vua rồi nhận lấy chiếc lá Thần. Sau đó, Tiên Vua ra lệnh cho Amiran dẫn đường cho tôi ra khỏi rừng. Tôi nhắm mắt lại, liên tưởng đến chiếc thảm bay thần kì và khi mở mắt ra thì đã thấy nó ở ngay trước mặt. Tôi và Amiran người bay trên thảm, người bay bằng cánh đã an toàn trong suốt chuyến đi mà không bị bọn bạch tuộc ma quấy nhiễu. Đến bìa rừng, tôi gặp ngay ông Râu Rậm, Trung và một số linh hồn khác đang đứng đợi. Vừa thấy tôi, mọi người đều vỗ tay reo mừng.

- Chị Vân trở về rồi kìa mọi người ơi! - Trung hớn hở bay về phía tôi.

Tôi tươi cười giơ chiến lợi phẩm trên tay lên.

- Đây là chiếc lá Thần mà chị đã lấy được chỗ các Tiên.

- Cháu dũng cảm lắm! - Ông Râu Rậm cảm thán nói. Hình như ông còn khóc nữa, vì mắt ông hoe hoe đỏ.

Tôi che giấu sự xúc động bằng cách vào ngay chủ đề chính.

- Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải bắt đầu đi tìm Khôi Phương ngay mới kịp!

- Cháu nói phải, thời gian chỉ còn có hơn một giờ đồng hồ nữa thôi. - Ông Râu Rậm lấy đồng hồ quả quýt ra xem. - Cháu hãy hỏi chiếc lá Thần xem linh hồn hai đứa trẻ giờ này đang ở đâu.

Tôi gật đầu làm theo.

- Lá Thần, hãy cho ta biết Khôi Phương đang bị giam giữ ở nơi nào?

Tôi vừa dứt lời, một làn gió liền nổi lên khiến tất cả mọi cỏ cây đều lay động. Sau một lúc, tất cả chúng đều bị thổi nghiêng về một hướng.

- Hãy bay theo hướng của làn gió! - Ông Râu Rậm hô lớn.

Không chần chừ, tất cả đều làm theo. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ một con đường màu xanh được tạo nên từ cỏ và lá cây bị thổi rạp về một bên. Con đường màu xanh ấy chỉ bị gián đoạn khi băng ngang qua những ngôi nhà, nhưng chỉ một lúc lại được nối liền lại ngay ở những khoảng đất trống. Chúng tôi cứ bay mãi như vậy, cho đến khi ngọn gió ngừng thổi thì đến chỗ một cây cổ thụ. Tôi nhận ra ngay đây là cây cổ thụ ở công viên gần nhà mình.

- Hãy chia nhau ra tìm kiếm xung quanh cây cổ thụ này! - Ông Râu Rậm nói với những người còn lại.

Mọi người tách ra thành những nhóm hai, ba người rồi khẩn trương bắt tay vào công việc. Riêng Trung được giao nhiệm vụ trông chừng bọn cảnh sát vũ trụ. Mọi người cứ tìm cả buổi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi hai đứa trẻ đâu.

- Lá Thần, hãy cho ta biết vị trí chính xác của hai đứa trẻ! - Tôi lại thì thầm bảo chiếc lá.

Ngay lập tức, chiếc lá đỏ rời khỏi tay tôi và rơi xuống gốc cây. Tôi chợt hiểu ra chiếc lá muốn nói gì, nhưng cũng ngay lúc đó tôi cảm thấy hơi choáng váng, rồi có một lực vô hình nào đó đột ngột cuốn tôi đi với tốc độ nhanh như ánh sáng.



Chương 18

Tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi nhận ra gương mặt quen thuộc của ba mẹ và chị Minh.

- Ôi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! - Mẹ tôi vui mừng nghẹn ngào nói.

- Con thấy trong người ra sao, có đau ở đâu không? - Ba tôi vồn vã hỏi.

- Em khát nước không, chị lấy nước cho em uống nhé? - Chị Minh cũng xúc động không kém.

Tôi mỉm cười yếu ớt nhìn mọi người. Vậy là ca phẫu thuật đã thành công! Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cơ thể tôi lúc này yếu đến mức không thể cử động được chút nào. Lát sau khi ba mẹ và chị Minh đã rời khỏi phòng, tôi bắt đầu cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian hôn mê. “Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?” Tôi tự hỏi. Ngay lúc đó bỗng một cơn gió thổi qua, và từ cửa sổ đưa vào một chiếc lá. Chiếc lá có hình dạng như lá phong nhuốm sắc đỏ của mùa thu. Tôi tự nhủ xung quanh đây không thể nào có một cây phong được, hơn nữa bây giờ lại đang giữa mùa hè, làm thế nào một chiếc lá phong có thể lạc đến đây? Khi kịp nghĩ ra tôi vội vàng cất tiếng gọi.

- Chị Minh

Nghe tiếng tôi, chị Minh xin phép cô y tá cho vào phòng. Hình như ba mẹ cũng định vào nhưng cô y tá nói chỉ có thể cho một người vào thôi. Chị Minh vội vã ngồi xuống bên mép giường tôi.

- Chị đây! Em cần gì?

- Chị em có một chuyện quan trọng muốn nhờ chị. - Tôi cất tiếng một cách khó khăn - Chị có biết cây me cổ thụ mọc trong công viên gần nhà mình không?

Chị Minh gật đầu.

- Ừ, chị biết.

- Chị làm ơn tới đó đào dưới gốc cây lên... Bên dưới chôn hai cái hũ đóng kín. Chị đem hai cái hũ lên và… mở nắp hũ ra giúp em được không?

Chị Minh có vẻ vừa kinh ngạc vừa bối rối.

- Chị… - Tôi níu tay chị Minh và nhìn vào mắt chị. - Em không bị thần kinh đâu em nói nghiêm túc mà… Chị hãy tin em… chuyện này cần phải làm càng nhanh càng tốt Rồi em sẽ giải thích lí do sau…

Chị Minh có vẻ ngạc nhiên vì vẻ nghiêm trọng trong giọng nói của tôi hơn là vì cái việc kì quái mà tôi đang nhờ vả. Cuối cùng chị cũng gật đầu.

- Ừ, chị hứa với em, chị sẽ đi ngay!

Nói rồi chị Minh vội vã đứng dậy rời khỏi phòng. Có tiếng ba hỏi chị Minh đi đâu, nhưng chị không đáp mà chỉ nghe tiếng bước chân chị vội vã dọc theo hành lang. Tự nhiên tôi thấy tội cho chị. Chắc chị hối hận về chuyện tôi bị tai nạn nên mới không thể từ chối lời đề nghị của tôi mặc cho nó có vẻ điên rồ đến mức nào. Tôi nắm chặt chiếc lá đỏ thẫm áp vào ngực, lầm thầm cầu nguyện, cảm giác như chiếc lá đang rung rinh đáp lại theo từng nhịp đập của trái tim mình.

Đồng hồ trên tường đang chỉ gần năm giờ chiều. Từ bệnh viện về nhà bằng xe máy mất khoảng nửa tiếng. Không, phải trừ cả thời gian bị kẹt xe, có lẽ thêm chừng mười lăm phút nữa. Từ nhà đi bộ ra công viên mất chừng ba phút. Thời gian đào dưới gốc cây mất chừng năm phút nữa. Tổng cộng gần một tiếng, không biết có kịp không?

Lát sau, khi tôi đang nhấp nhỏm nhìn kim giờ đồng hồ nhích dần đến con số sáu thì dòng suy nghĩ mông lung của tôi bị gián đoạn bởi tiếng gọi quen thuộc.

- Chị Vân!

Tôi giật mình nhìn lên phía trên đầu. Trung đang chui xuống từ trần nhà như kiểu cậu vẫn hay làm. Tôi mừng đến mức suýt thét to lên.

- Trung đó hả? Chị cứ tưởng sau khi tỉnh lại chị sẽ không bao giờ còn gặp được em nữa chứ!

Trung quẹt ngang mũi cười hì hì.

- Vậy chứ chị không nghĩ là chị đang nằm mơ hả?

Tôi ngớ người mất mấy giây, suy nghĩ xem Trung đang nói thật hay nói đùa.

- Mà thôi, chuyện đó cũng không quan trọng đâu. - Trung cười tinh nghịch. - Quan trọng là em muốn báo cho chị một tin vui: Khôi với Phương đã được thả ra rồi!

- Em nói thật à?

- Thật trăm phần trăm! - Trung gật đầu rồi chỉ tay ra cửa sổ. - Chị nhìn kìa!

Chớp mắt một cái đã thấy cậu nhóc bờm sư tử và cô bé tóc tém nhảy tót lên giường tôi nhanh nhẹn như những con sóc nhỏ. Tiếp đến là những đứa trẻ bạn của hai cô cậu bé, bác Tám cùng những người có mặt trong buổi tìm kiếm. Cuối cùng là ông Râu Rậm với thân hình phốp pháp trong bộ áo triết gia Ấn Độ.

- Chị Vân! - Phương quàng tay ôm lấy cổ tôi. - Em cảm ơn chị nhiều lắm!

Thấy vậy, bác Tám phát vào vai Khôi.

- Còn thằng này, bộ nuốt mất lưỡi rồi hay sao? Người ta suýt bỏ mạng để cứu mày mà mày chẳng nói được một câu gì hết?

Cậu bé tội nghiệp cúi đầu lí nhí.

- Dạ, em cám ơn chị Vân!

- Tại nó xấu hổ đó mà. - Ông Râu Rậm mỉm cười xoa đầu Khôi. - Về sau đừng có nghe lời thằng Trung xúi dại nữa nghe con!

- Dạ, con xin lỗi, mai mốt con không dám nữa! - Khôi nói với vẻ ăn năn.

Đoạn ông Râu Rậm trìu mến cầm tay tôi.

- Ta thật lòng xin lỗi vì đã để cháu phải đơn thương độc mã xông vào nơi nguy hiểm, nhưng chỉ có một linh hồn sống như cháu mới có thể cứu được bọn trẻ mà thôi. Thay mặt cho tất cả mọi người trong xứ sở linh hồn, ta chân thành biết ơn và vô cùng cảm kích tấm lòng hi sinh cao cả của cháu

Ông Râu Rậm tiếp tục bài diễn văn trịnh trọng dài lê thê của của mình nhưng tôi hầu như không nghe thấy gì nữa, vì tôi đang bận nhìn những nụ cười, những ánh mắt lấp lánh niềm vui, những giọt nước mắt hạnh phúc trên gương mặt mọi người đang vây quanh… và cảm thấy niềm vui dâng lên trong tim mình như một ly siro dâu ngọt ngào của mùa hè. Ngoài cửa sổ, những khóm phượng hồng đang say sưa nở, và những chú ve nghệ sĩ đang tấu lên những khúc nhạc râm ran.

Chợt có tiếng chân bước vội vã ngoài hành lang. Tiếng chân dừng lại trước cửa phòng, và chị Mình đẩy cửa bước vào. Chị cầm lấy tay tôi lắc lắc.

- Dậy đi em!

Tôi mở choàng mắt ra, thấy bên ngoài trời đã tối mịt. Chị Minh ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười khi thấy tôi tỉnh dậy.

- Mẹ vừa xuống căn tin mua cháo cho em, còn ba thì có việc nên đã về trước, đến tối mới quay lại. Đây, chị tìm thấy mấy cái hũ mà em nói rồi nè! - Vừa nói chị Minh vừa chìa ra cho tôi xem hai chiếc hũ thủy tinh đã mở nắp.

- Cảm ơn chị đã tin em - Tôi cảm động nói.

- Giờ thì em kể cho chị nghe mọi chuyện ngay từ đầu chứ?

Tôi gật đầu, và bắt đầu kể.

Tôi rất vui vì mình đã có bằng chứng chứng tỏ rằng giấc mơ vừa rồi không phải chỉ là một giấc mơ. Khôi Phương đã thực sự được cứu thoát. Thế giới sa mạc mà tôi đã lạc đến cũng vậy, rất có thể nó là một thế giới khác song song với thế giới này. Vừa xoay xoay chiếc lá đỏ trong tay, tôi vừa háo hức hình dung ra một thế giới nữa mà tôi tự hứa từ nay sẽ chung tay góp sức để bảo vệ: thế giới của thiên nhiên diệu kì trên khắp hành tinh!



HẾT