Chương 2

Josue Padilla đã mất ở Afghanistan vào lúc 3:57 chiều., theo chuẩn giờ phương Đông. Anh ấy chết trong vụ phục kích trên một con đường núi hẻo lánh ở tỉnh Paktika, Josh với vai trò là người chỉ huy vì anh luôn đặt an toàn cho mọi người lên hàng đầu. Khi tôi gặp anh, anh đã ở trong Khu dự bị quân đội sau khi ROTC làm một cuộc trưng cầu tuyển dụng trong khu sân bãi, nhưng anh ta đã không phục vụ tại ngũ cho tới khi tôi gặp anh sau một năm, sau khi anh bày tỏ tình yêu của mình với tôi, sau khi anh ấy đã tặng cho tôi chiếc đồng hồ.

Không ai nói với tôi rằng Josh đã chết, rằng anh đã chết như một vị anh hùng. Trong ba tuần lễ dài, tôi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ hỏng của mình, không hiểu tại sao nó không còn chạy nữa, nhưng cũng không thể chịu đựng cái cảm giác nó trên cổ tay tôi. Nếu tôi không xông thẳng vào nơi em gái anh ấy đang làm ở cửa hàng Cote's Market vào ngày họ đang bán bánh mì và đậu, tôi không nghĩ rằng sẽ có ai đó báo tôi việc này.

Tại sao họ lại như vậy? Khi tôi vừa vứt bỏ anh một đêm trước khi anh chuyển đến Afghanistan và nói với anh là tôi sẽ không chờ một đợi một người đàn ông có thể sắp đi vào chỗ chết?

Nếu Josh sống, tôi đã có mặt ở sân bay Logan sáng nay khi những người còn lại trong đơn vị anh về nhà. Thay vào đó mà tôi đã bị xa lánh khi gia đình anh bay đến Washington DC để nhận huy chương ngôi sao bạc và lặng lẽ chôn anh ở Nghĩa trang Quốc gia Arlington cùng với tất cả các vị tướng và anh hùng khác.

Tôi đã không nhận ra là mình đang khóc thổn thức cho đến khi bác thợ kim hoàn đặt một hộp khăn giấy bên cạnh chiếc hộp.

"Bác hình dung là một điều tồi tệ đã xảy ra," ông nói. "Tại sao anh ấy lại trả tiền cho vật này rồi mà sau đó không bao giờ đến để nhận nó?"

Tôi không có can đảm để nói với bác ấy rằng Josh không bao giờ đến nhận nó được vì anh chỉ có 24 giờ nghỉ phép, và anh ấy đã lãng phí thời gian đó đến tìm tôi sau khi tôi nhắn tin nói rằng tôi không muốn gặp anh nữa. Anh ấy đã không biết rằng, tôi đã giấu mình trong ký túc xá bên cạnh, giữa những cô bạn gái, và khóc khi Josh đập cửa nhà và gọi tên tôi, giọng anh tan chảy cùng nước mắt.

Tôi cầm lấy khăn giấy và hỉ mũi vào đó

"Bác có thể sửa nó không?" Tôi chỉ vào cái đồng hồ. "Bác có thể sửa chữa bất cứ điều gì mà cháu đã làm hỏng nó chứ?"

Người thợ đồng hồ hạ thấp chiếc kính một mắt và nhìn vào bên trong của cái đồng hồ đã chết.

"Con người nghĩ về thời gian như là một sức mạnh không thể thu hồi, nhưng việc giữ thời gian lại là một điều tinh vi, phức tạp. Thường thì các bánh răng khớp nhau một cách nhịp nhàng, nhưng đôi khi một tạp chất có thể khiến chúng mắc kẹt và đứng lại." Ông ấy thả cái đồng hồ vào phong bì và bắt gặp ánh nhìn của tôi. "Hãy trở lại trong một giờ, bác sẽ xem xét liệu có thể chẩn đoán được vấn đề gì với cái đồng hồ hay không."

Tôi quay trở đi và người thợ kim hoàn cầm lấy tay tôi. Không một lời nào, ông đặt chiếc hộp nhẫn vào tay tôi, chiếc hộp mà Josh không bao giờ đến lấy được bởi vì -tôi- đã chọn cách phá vỡ trái tim anh ấy.

"Anh ấy chắc hẳn muốn cháu giữ nó," anh nói.

Tôi muốn nói 'Tôi không xứng đáng nhận món quà này', nhưng thay vào đó, tôi nói với ông ấy về sự thật tiếp theo.

"Cháu chẳng còn đồng nào," tôi nói. "Cháu đã dành từng xu cho vé xe bus để đến được đây."

"Đến chừng nào mà ta quan tâm đến Josh khi nó đã hy sinh cuộc sống của mình cho đất nước này," Ông nói. "Chỉ có giá là hai mươi đô la. Nếu anh chàng ở đây hôm nay, nó sẽ được giảm giá, vì bác đang chuẩn bị dừng việc kinh doanh để dành những ngày tháng còn lại với gia đình mình."

Người thợ đồng hồ có một cái nhìn quyết đoán, gợi tôi nhớ một chút về Josh, cái nhìn mà tất cả những người lính đều có, và tôi tự hỏi rằng người thợ đồng hồ này đã từng là một cựu chiến binh.

"Được rồi," tôi thì thầm. Tôi lấy cái hộp và để nó vào túi sách của mình.

Tôi quay lại và ba chiếc bình thủy tinh lọt vào mắt tôi. Một bảng các bảng hiệu lớn màu trắng, lớn hơn cái đầu tiên, đã thoát khỏi sự chú ý của tôi khi tôi dán mắt vào mặt trước quầy. Các chữ cái lớn màu đỏ-khối nói:

—Làm thế nào bạn có thể chiếm được một tiếng đồng hồ.—

Tôi chuẩn bị quay đi, không hề quan tâm đến thứ bỏ đi ngớ ngẩn đó, nhưng ngay khi tôi bước đến cửa, thì một bức áp phích khác lại ghi:

—Làm thế nào bạn có thể chiếm được một tiếng đồng hồ.—

Tôi quay mặt đối diện với người thợ đồng hồ.

"Làm thế nào tôi có thể giành được một giờ đồng hồ mà vừa kịp lúc?" Tôi hỏi.

Đôi chân mày trắng của ông ấy nhướng lên ngạc nhiên.

"Ah, vậy là cháu có thể nhìn thấy chúng?"

Trán tôi nhăn lại tỏ vẻ khó hiểu.

"Tất nhiên là cháu có thể thấy chúng," tôi nói. "Có ba đồng hồ ở trên quầy."

Người thợ kim hoàn gật đầu, vẻ mặt buồn rầu. Ông đi qua các quầy kính trống rỗng lộn xộn và dừng lại ở ba cái lồng kính.

“Cháu sẽ làm gì-” biểu hiện của ông ấy trở nên khó hiểu “nếu cháu có thể đi vào bất kỳ khoảnh khắc thời gian nào, chỉ trong một giờ, để gởi đến tâm trí của ai đó một thông điệp?”

“Cháu sẽ đi đến Afghanistan và nói với Josh rằng đừng đi theo con đường cao tốc vào Paktika.”

Người thợ đồng hồ đã nâng chiếc lồng kính lên khỏi cái đồng hồ cổ nhất, chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng với nhãn hiệu Urðr. Ông ta giơ nó lên và quan sát nó qua cái mắt kính.

“3 giờ 57 phút, đã quá trễ để cứu lấy tình yêu của bạn.”

Hít một hơi dài, tôi biết đó là sự thật. Josh đã chết ngay khi đơn vị của anh đi trên đường cao tốc.

“Tôi sẽ trở lại ngay trước khi đơn vị của anh ấy di chuyển lên cái núi đó,” tôi nói, "và nói với anh ấy hãy đi một con đường khác."

“Sự di chuyển qua thời gian không giống với sự di chuyển trong không gian,” Ông nói. “Làm thế nào cháu đến được đó? Và nếu như cháu đến được, làm thế nào cháu sẽ tránh để khỏi bị giết?”

Một cơn giận sôi lên trong bụng tôi.

"Giờ bác thật là tàn nhẫn!"

Người thợ đồng hồ vẫn hoàn toàn kiên nhẫn.

"Cháu hỏi ta làm thế nào có thể giành được một giờ trong thời gian," ông nói. "Nếu cháu được tặng một giờ đó, làm thế nào ta có thể chắc chắn rằng cháu sẽ không lãng phí nó?"

"Cháu nghĩ chúng ta đang nói về việc có được một trong những cái đồng hồ đó?"

Người thợ kim hoàn chỉ vào những cái bảng.

"Cái bảng nói lên rằng cháu có thể giành được một giờ đồng hồ thời gian, chứ không phải đồng hồ, ta có thể cho cháu biết chắc rằng những chiếc đồng hồ này không phải để bán."

"Vậy, bác sẽ chọn ai là người có được nó?" Tôi hỏi. "Nó không giống ?"

"Nếu cháu có thể nhìn thấy cái đồng hồ, có nghĩa là cháu đã sở hữu nó," ông nói. "Họ quyết định những ai họ sẽ giúp. Ta đơn giản chỉ là một người giữ thời gian của họ."

"Họ?"

"Những vị thần Norns."

Những gì ông ta nói đến là quá kỳ diệu để tin vào, nhưng sự lạ lùng khi chiếc đồng hồ của Josh dừng lại chính xác thời điểm anh ấy qua đời đã khiến cho việc tin vào thực tế của tôi trở nên mỏng manh. Tôi tuyệt vọng, và người thợ đồng hồ này đã giúp tôi có thêm hy vọng.

"Làm thế nào, để sau đó, cháu có thể chắc chắn là Josh sẽ không chết?"

Đôi mắt của người thợ đồng hồ dâng lên một nỗi buồn.

"Sở hữu một trong những cái đồng hồ không có nghĩa là cháu có thể thay đổi kết cục. Hầu như là, bất kể ta cố gắng thế nào, ta cũng không thể thay đổi được số mệnh, vì trong khi cháu còn có thể cố gắng kiểm soát phần nào với số phận của chính mình, Thần mệnh sẽ không cho phép cháu kiểm soát vận mệnh của người khác. "

"Vậy thì, cháu sẽ trở lại và nói với bản thân mình để khuyên Josh không đi trên con đường đó."

"Cháu không thể, than ôi, bất cứ lúc nào đi qua những con đường với chính mình," ông ấy nói. "Nếu cháu làm vậy, điều này sẽ tạo ra một sự nghịch lý thời gian và đồng hồ sẽ đưa cháu trở lại thời điểm hiện tại. Cháu không nên kỳ vọng quá nhiều để thay đổi kết quả. Càng nhiều bánh răng cháu chắp vá lại, càng làm cho mọi thứ tồi tệ hơn và thất bại."

Nỗi thất vọng, pha trộn với sự hão huyền, khiến cho giọng tôi trở nên cáu kỉnh.

"Ở đâu, vậy cháu có thể đi đâu?"

"Đó là quá khứ của cháu," người thợ nói. "Đi đâu là là tuỳ thuộc vào cháu. Tất cả những gì ta có thể làm là để cho cháu sử dụng cái đồng hồ này trong một giờ."

Ông đưa cho tôi một cái đồng hồ bỏ túi lớn bằng vàng nhãn Urðr. Tôi lần theo nút thắt cổ điển kiểu Bắc Âu bao quanh cái nắp bên ngoài như một vòng hoa, với ba hình người phụ nữ nhỏ xíu xung quanh trông tựa như bánh xe, một người đang xe chỉ, một người đang dệt, và người thứ ba cầm một con dao. Nó ấm áp, như thể một ai đó vừa chỉ lấy ra khỏi túi của họ, và đặt trọn trên bàn tay của tôi.

"Bất cứ nơi nào cháu đi, cháu phải bắt đầu, và kết thúc cuộc hành trình của cháu tại cửa hàng này. Đừng để quá khứ của riêng cháu nhìn thấy cháu, và đừng gây ra bất kỳ hành động nào mà làm cho quá khứ của cháu gặp rắc rối. Nếu cháu tạo ra một nghịch lý thời gian, cháu có thể trở nên lạc lối trong thời gian, và đó không phải là một chỗ dễ chịu."

Tôi kiểm tra các nút bấm, cố gắng tìm ra cái nào để làm cho quay số. Người thợ kim hoàn chỉ những ngón tay dài mà vững chắc ở mỗi hàng loạt các núm.

"Cái này kiểm soát số giờ và phút," ông nói, "và cái này thiết lập ngày và năm."

"Còn về múi giờ, kinh độ và vĩ độ thì sao?" Tôi hỏi.

"Đồng hồ sẽ không cho phép cháu thiết lập chúng ở bất cứ đâu nhưng cháu này." Ông nắm lấy tay tôi. "Gần như là không thể để sửa đổi lại một hành động gây ra sự chết chóc. Nhưng đôi khi, nếu như cháu tha thiết, cháu có thể nói với ai đó rằng cháu yêu họ. Cháu có thể muốn nói lời tạm biệt".

Đôi mắt ông lấp lánh, như thể đây là điều ông đã từng trực tiếp trải nghiệm.

Tôi suy nghĩ cẩn thận khi quan sát vào mặt đồng hồ. Và sau đó tôi đặt lại số quay. Tiếng tích tắc càng lớn hơn, như thể chiếc đồng hồ muốn tôi ý thức được rằng mỗi giây đều rất quý giá; Rằng mỗi giây qua đi là ít lại một giây của tôi trong quá khứ.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Tôi ấn nút điều khiển trung tâm.