Sẽ chẳng bao giờ thay đổi quy luật tự nhiên của con người rằng, không quan trọng bạn tồi tệ như thế nào, bạn sẽ luôn tìm thấy ai đó còn tệ hơn mình và bạn có thể chỉ ngón tay vào họ và nói ‘nhìn đi … tôi có tệ lắm đâu.’ Nếu bạn suy nghĩ chút, bạn sẽ thấy thương cảm cho những người kém may mắn, trong khi nếu bạn kém cỏi hơn, bạn sẽ tìm ai đó để giễu cợt. Trong gia đình tôi, chúng tôi luôn luôn có phần nào của cả hai.
“Ăn phần đậu của con đi, bởi những đứa trẻ đang chết đói ở Ấn Độ,” mẹ tôi thường nói. Thế nhưng đến khi trao những cái phiếu thức ăn cho những người kém may mắn, bố tôi thường rít lên “nói những kẻ ăn bám lười biếng đó kiếm một việc làm” và sau đó ông đi thẳng vào một luận đề dài về cách 'những kẻ đó' moi tiền từ những đồng đô la tiền thuế của ông.
Tôi? Tôi chỉ giữ im lặng. Thậm chí có khi tôi không đồng ý.
Sự gièm pha về chủng tộc đối với người da đen hiếm khi được nói đến trong gia đình của chúng tôi, thậm chí cả bố mẹ tôi cũng nhận thức được rằng xã hội đủ sẽ không còn tha thứ cho sự phân biệt chủng tộc như vậy nữa. Nhưng với các cộng đồng thiểu số luôn là một mục tiêu dễ dàng, và thời thơ ấu của tôi đã được lấp đầy với những lời gièm pha đến nỗi sẽ có thể làm cho tai của bạn bốc cháy!
Khi tôi gặp Josh, tất cả những thành kiến đó đều quay trở lại trong đầu họ ...
Josh vào Đại học Massachusetts ở Lowell với một học bổng quân sự, và anh biết rằng sau khi tốt nghiệp, anh sẽ phục vụ sáu năm ở Quân đội Quốc gia. Được nuôi lớn bởi người mẹ độc thân sống ở những ngôi nhà xây cho người nghèo, gia đình anh ấy là tất cả những gì mà bố tôi ghét: những người nhận trợ cấp xã hội, thu nhập thấp, nhưng tệ hại hơn hết, Josh sinh ra ở một đất nước khác. Tôi đoán đó là tại sao tôi giữ mối quan hệ trong bí mật. Tôi biết rằng gia đình tôi sẽ không ủng hộ việc tôi hẹn hò với anh, và khi họ làm vậy, tôi sẽ không có đủ can đảm để nói với họ tất cả để cút đi.
Tôi vội vã xuống Jackson Street, một hẻm gạch dài giữa những nhà máy sản xuất gạch đỏ, đưa con đường chìm vào cái bóng giữa ban ngày. Một số đã được chuyển đổi thành căn hộ, nhưng với tỷ lệ trống cao, bởi vì có nhiều nhà máy ở thành phố này hơn là các công ty để cung cấp công việc cho người dân. Các gia đình người Campuchia, Lào và Việt Nam, cũng như người gốc Tây Ban Nha, người Jamaica và người Haiti. Đây không phải là các dự án nhà ở, trên thực tế chúng được quảng cáo là "căn hộ cao cấp", nhưng khi tôi chỉ chúng cho bố tôi, ông ấy nói khiếm nhã rằng có thể là như vậy.
Tôi thì sao? Tôi nghĩ rằng chúng khá đẹp mắt. Có điều gì đó với những bức tường gạch đỏ đã làm cho tôi cảm thấy an toàn được đảm bảo.
Cây cầu đường Canal nhỏ và mới được xây dựng lại, được xây dưng bởi một công ty tham gia cổ phần của nhà máy. Nó băng qua kênh Hamilton, là một con kênh uể oải, kệnh cụt ra một hệ thống kênh đào lớn hơn đã không còn trở vào tua-bin nhà máy Appleton. Tôi vội vã vượt qua cây cầu và băng qua bãi đỗ xe. Như lời người công nhân đã nói, ở cuối đường Canal là một toà nhà rộng lớn màu trắng, và phía bên trái nó là một đường đi nhỏ không hẹn mà gặp với biển báo “không xâm nhập”.
Tôi nhìn chằm chằm vào đống tuyết chưa được xúc và lớp tuyết phủ lạnh giá bên ngoài. Nếu không vì những dấu chân, đã cũ và đi vào phía tuyết, khá khó khăn để tin rằng đã từng là một con đường ở đây. Tôi vội vàng đi qua cái biển báo “không xâm nhập”, hy vọng rằng không có ai lại cản trở tôi.
“Xin lỗi, thưa cô!”
Tôi nhìn nhanh về phía sau và nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục xanh biển đang vội vã bước đến phía tôi, kiểu đồng phục này như của công nhân bảo dưỡng hay nhân viên bảo vệ thường mặc. Tôi chạy nhanh hơn, quyết định vượt qua cái cầu.
“Cô! Xin lỗi! Đây là tài sản cá nhân.”
Tôi trượt chân trên tuyết và gần như ngã, nhưng tôi vực dậy và đối diện với anh ta, tim tội đập nhanh khi tôi chống đối lại một người thi hành nhiệm vụ.
“Làm ơn! Tôi phải vượt qua.”
“Tôi không thể cho phép cô đi đường đó,” anh ấy nói. “Nó không an toàn. Cây cầu này chưa được bảo trì.”
Cái đồng hồ bỏ túi lại tích tắc lớn hơn, nhắc nhở tôi rằng tôi đã lãng phí khá nhiều thời gian với một tiếng đồng hồ của tôi. Nếu tôi làm những gì tôi được bảo, tôi có thể sẽ nhỡ gặp Josh ở bến xe. Tôi bắt đầu chạy, nhất quyết rằng, lần này, không có cái gì có thể ngăn cản tôi đi đưa tiễn anh ấy.
Người bảo vệ hét lên phía sau tôi, nhưng thật sự tôi đã rất nhẹ nhõm, vì anh ấy đã không quấy rầy mà đuổi theo tôi. Một hàng rào bê tông trải dài trên con đường đổ nát, nhưng nó chỉ là một trở ngại nhỏ, với những hình vẽ , tôi không phải là người duy nhất thường xuyên đi ngang qua đây. Tôi bước qua hàng rào, thầm cảm ơn vì ở đây, ít nhất thì, mặt trời đã chiếu đủ sáng để thấy những vật cản trên đường.
Vỉa hè trở nên gập ghềnh, và sau đó bị vỡ, nhưng như lời người công nhân đã hứa, có một cây cầu được duy trì tồi tàn trải dài ngang qua kênh Hạ Pawtucket. Bên trái tôi là thác nước nhỏ tên là Swamp Locks chia tách kênh Pawtucket thành ba nguồn cấp nước riêng biệt, trong khi ở hạ nguồn, tôi có thể nhìn thấy nơi mà cây cầu Central Street đang được xây dựng và từng phần. Trong ba năm tôi đã sống ở thành phố này mà không hề biết lối tắt này tồn tại. Nếu không có nhiều mảnh chai vỡ như thế, con suối này chắc hẳn sẽ trông đáng yêu hơn.
Tim tôi đập nhanh hơn khi tôi nhận ra rằng tôi không hề một mình.
"Này, chica!" năm đứa trai trẻ gọi, tất cả bọn chúng đều mặc áo khoác thể thao sặc sỡ hiện lên như một nhóm. “Đã từng tham gia bữa tiệc của chúng ta chưa?”
Bọn chúng nhìn như là thanh thiếu niên, có lẽ bỏ học, nhưng đứa lớn tuổi nhất trong nhóm có một cái nhìn thô thiển, thèm thuồng khi nhìn chằm chằm vào giữa hai chân tôi và liếm môi. Thằng đó không còn là vị thành niên nữa! Tôi cúi đầu xuống, quyết không để ý đến những gì đang diễn ra bên cạnh cây cầu.
"Awww ... không được như thế, chica!" Một trong những thằng trẻ hơn di chuyển về phía tôi. "Chúng ta chỉ đang tốt với cô ấy."
Hoặc là ngược trở lại chỗ an toàn của anh chàng bảo vệ, hoặc là tiếp tục khó nhọc đi về phía trước, nơi mà Josh đang chờ tôi ở City Hall. Tôi nhanh chóng đi qua họ, giữ đầu cúi xuống. Chúng nó huýt sáo và gọi tôi là bonita, nhưng ơn trời, chúng đã không đuổi theo tôi. Tôi nghe chúng cười và nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha về việc nếu chúng có được môt chica balanca thì sẽ tuyệt vời như thế nào.
Con đường bên kia cây cầu rất thô ráp và đầy rác rưởi, kính vỡ, khăn bẩn và cỏ dại đang mọc lên trên những vỉa hè rạn nứt, nhưng may mắn thay là không còn ai cản trở tôi. Con đường tắt này đã giúp tôi tiết kiệm khá nhiều thời gian, và thời gian chính là điều tôi cần nhất bây giờ.
Tôi liếc cái bản đồ mà tôi đã in ra trước đó khi tìm địa chỉ người thợ kim hoàn. Con đường tắt này không được hiển thị trên bản đồ, nhưng tôi có thể nhìn thấy bãi đổ xe phía trước tôi nối với đường Dutton. Tim tôi đập nhanh hơn. Con đường vòng có thể đã làm tôi mất khá nhiều thời gian. Thậm chí ngay cả khi tôi thật vội vã, tôi có thể sẽ không đến được đó trước khi hết thời gian.
Tôi bắt đầu chạy.