Chương 5

Người ta nói rằng Jack Kerouac đã lớn lên ở thành phố này, học ở trường Trung học Lowell, và đã được trao tặng cấp bậc sau khi ông chết từ Đại học Massachusetts Lowell. Josh kính trọng Kerouac với tư cách là con trai của những người nhập cư, và trong khi Josh không phải là một học giả văn chương, anh thường đọc tôi nghe những đoạn trích từ On the Road. Josh đã đăng ký ROTC bởi vì anh muốn đi đây đó để nhìn ngắm thế giới, và với điều kiện kinh tế ít ỏi của gia đình, cách duy nhất để thực hiện ước mơ đó là gia nhập quân đội.

Tôi đã ngăn cản những suy nghĩ này trong tâm trí khi chúng tôi hẹn hò: lòng yêu nước của anh ấy, những buổi luyện tập thể lực kéo dài hàng ngày, và cách anh ấy ngưỡng mộ hai người anh họ của anh, những người vừa trở về sau nhiệm kỳ nghĩa vụ ở I-rắc. Tất cả đều quá dễ dàng để mơ mộng về việc nhìn ngắm thế giới mà bỏ qua những thực tế sẽ xảy ra, Josh đã ký kết sáu năm cuộc đời mình cho Quân đội. Ngay cả khi tôi biết anh ấy đã ký vào những đường chấm đó, tôi nghĩ rằng tôi đã có thể ngăn cản anh. Mà dù sao đi nữa, đó cũng là điểm ở anh mà tôi luôn yêu nhất. Luôn luôn che chở cho tôi. Thật là dũng cảm -tôi- luôn cảm nhận được mỗi khi ở bên anh ấy.

Với Josh, tôi đã ló ra khỏi những cuổn sách giáo khoa, dần dần, tôi đã học cách không trốn tránh phía sau chúng nữa.

Dịch vụ Vườn Quốc gia đã xây dựng nên một đường đi bộ bằng gạch đáng yêu bên cạnh kênh đào Merrimack, trong khi phía đối diện là đường sắt Lowell Scenic.Tôi đã từng đi dạo ở đây một lần khi Josh đưa tôi đến buổi triển lãm Jack Kerouac tại trung trâm tham quan. Anh ấy có lần ngỏ ý là muốn tôi đi cùng với anh. Tôi nói ngắn gọn với anh là tôi vẫn còn một năm ở đại học, anh cười và bảo tôi đừng có lo lắng, nói rằng anh sẽ làm nhiệm kỳ nghĩa vụ của mình nhanh gọn để anh có thể hoàn thành một "năm ở xa" đúng thời hạn và quay lại đây để nhìn thấy tôi tốt nghiệp.

Tôi biết một lời cầu hôn sẽ đến trước khi anh ấy rời đi huấn luyện. Không chỉ vì anh ấy úp mở việc đó trước khi Quân đội đã xây dựng và trang bị 182 binh sĩ, mà còn là vì sự úp mở đó ngày càng rõ ràng hơn khi anh nhắn tin cho tôi mỗi ngày. Trong những bức thư của anh ấy tôi đã thấy được sự khẩn thiết, và chỗ yếu dễ tổn thương của Josh, và mặt đó của anh đã làm tôi sợ, bởi vì Josh luôn luôn là chỗ dựa mạnh mẽ cho tôi.

Hơi thở của tôi dồn dập, khó nhọc thở hổn hển khi tôi chạy như bay xung quanh những cái gạch lộn xộn và cố gắng để không bị vấp ngã. Ở phía bên kia đường lụp xụp những tòa nhà kinh doanh đổ xuống mang những cái tên lạ kỳ, nghe đầy tính văn hoá đặc trưng. Con kênh này đã khéo léo phân tách phần này của thành phố mà Dịch vụ Vườn Quốc gia đã dọn sạch từ phía bên kia, nơi ở của những kẻ đó, những người sống trong các ngôi nhà dành cho dân thu nhập thấp ở kéo dài đến tận sông Merrimack. Tôi chạy ngang qua vài thanh niên mặc áo quần sặc sỡ của một băng đảng châu Á khét tiếng. Tôi tăng tốc, không muốn bị tóm lại dù bây giờ là ban ngày, dường như là chúng cũng không có ý gạ gẫm tôi.

Tiếng tích tắc mỗi lúc càng lớn hơn, nhắc nhở tôi là tôi chỉ còn có mười một phút. Bốn mươi chín phút tôi đã bỏ lỡ! Bốn mươi chín phút đáng quý mà tôi đã có thể nói với Josh lời xin lỗi và nói lời chào tạm biệt với người đàn ông tôi yêu! Tôi ghì lấy eo của mình và gắng ngăn chặn cơn đau xóc một bên, như cái kiểu mà tôi luôn dùng như một lời cáo lỗi để khỏi phải chạy mỗi khi anh ấy gọi tôi cùng tham gia những buổi huấn luyện sức khoẻ.

Chúa ơi, anh ấy là một người đàn ông thật tuyệt vời! Cao ráo, lực lưỡng, với mái tóc đen nhánh và thậm chí đôi mắt cũng đen láy, làn da ô liu mà nụ cười toả sáng cả gian phòng như anh ban mai. Chính là nụ cười ấy đã luôn làm tôi chú ý mỗi khi tôi giấu mình ở phía sau các cuộc thao diễn quân sự, tò mò muốn nhìn người đàn ông trong lòng tôi với bộ đồng phục đột ngột chiếm cả trường học. Và khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi vấp ngã và làm rơi hết sách vở, rồi chàng học viên quân sự đẹp trai nhất đã đến và giúp tôi nhặt sách lên. Đó là lần đầu tiên tôi dám cười với một người đàn ông cao lớn và nam tính đến thế, và khi anh theo đuổi tôi, tôi đã mất khá nhiều thời gian để thuyết phục bản thân tin rằng sự quan tâm của anh ấy là chân thật.

"Thằng đó chỉ muốn có thị thực cư trú," bố tôi nói vậy khi tôi cuối cùng đã quyết định kể với ông rằng tôi đang hẹn hò với một anh chàng nước ngoài. "Thằng đó sẽ cưới con, và sau đó li dị con vào giây phút mà nó có được cái nó muốn."

"Josh sinh ra công dân ở đây, giống như bố và con vậy!"

"Mẹ anh đã ly dị."

"Đó chẳng phải là lỗi của bà ấy là những chồng

đã ngược đãi bà. Bà ấy đã phải li dị anh ta để bảo vệ con của bà."

Conchita Padilla, trong tâm trí tôi, là một con hổ. Một người mẹ độc thân, không giống như mẹ tôi, bà đã từ cự tuyệt bảo vệ và nhìn con mình bị ngược đãi. Tại sao, tại sao tôi lại đi hỏi cha mẹ tôi về lời khuyên của họ khi tôi biết rằng họ sẽ nói những điều khủng khiếp?

'Nếu mày kết hôn với hắn ta, mày sẽ dành phần đời còn lại của mày như một nữ hoàng phúc lợi.'

Tôi khóc nức nở và chạy nhanh hơn, xấu hổ vì tôi đã không đủ mạnh mẽ để tránh khỏi họ một lần khi Josh đi trại huấn luyện. Tôi đã cô đơn, vì vậy tôi đã về nhà và kể với bố mẹ tôi rằng tôi yêu một anh chàng ngoại quốc chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học và gia nhập quân đội.

Họ chẳng thèm quan tâm khi tôi nói rằng không ai có thể làm việc chăm chỉ hơn Josh. Không chỉ ở vấn đề học hành, mà anh ấy đã đạt chỉ toàn điểm A và B; không chỉ với công việc phụ anh ấy đã nhận để kiếm tiền mua cái đồng hồ vàng cho tôi; mà anh ấy còn được tăng cấp bậc ở ROTC và đó đã là tấm vé vào Đại Học của anh. Khi anh đi trại huấn luyện dành cho lính mới tuyển, anh đã viết thư cho tôi, kể cho tôi nghe một cách tự hào rằng như thế nào, mà nhờ vào cuộc huấn luyện ROTC này anh đã được thăng cấp đến bậc thiếu uý. Và với mức lương của một thiếu uý, anh ấy tế nhị nói rằng anh sẽ kiếm đủ tiền để nuôi sống một gia đình.

Nhưng Josh đã không ở đây khi anh ấy tham gia đợt huấn luyện cơ bản đó, nên tôi đã rút lui sống ẩn dật lại vào trong cái vỏ bọc của mình. Khi anh ấy viết thư và nói rằng anh còn 24 tiếng đồng hồ để giải quyết công việc, tôi đã dần dần trở ra về với gia đình để xin lời khuyên. Không phải những lời ghét bỏ của bố tôi cuối cùng đã làm tôi trở nên hèn nhát, mà chính là những lời nói nhẹ nhàng của mẹ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng trong tôi:

‘Nó sẽ cầu hôn con rồi con sẽ đợi nó trong khi nó đi vắng, và sau đó khi trở về nó sẽ bỏ con để tìm ai đó tốt hơn.’

Chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay tôi lại kêu tích tắc, ‘tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn.’ Không phải là vấn đề Josh có đủ tốt với tôi không, mà chính là nỗi sợ thầm kín trong tôi rằng tôi không xứng với anh!

Nước mắt rơi lã chã trên má tôi vì tôi nhận ra rằng tôi đã không tốt với anh.

“Mặc kệ,” Tôi hét thẳng vào những ảo giác mà bản thân không thấy được. “Lần này, tôi sẽ quyết định số phận của chính mình!”

Tôi trượt cái ba lô xuống, cái ba lô chất đầy những sách giáo khoa nặng đến 40 pound, rồi tôi ném nó xuống đất. Từ đằng xa tôi đã có thể thấy tấm bia bằng đá ganite, đánh dấu cho những ngôi mộ của bốn người chiến sĩ cuộc nội chiến, và sau đó là toà thị chính, và buổi lễ tôn vinh những người đàn ông đang đi cùng đoàn bộ binh 182 đến Afghanistan.

Mồ hôi đổ xuống lưng tôi khi tôi vừa đến đường Merrimack và lao như bay qua đường, bỏ mặc thực tế là tôi đang không đi đúng làn đường. Những chiếc xe hơi rít lên thắng lại và bóp còi om sòm vào tôi, nhưng tôi vẫn băng qua cây cầu cuối cùng qua kênh đào Merrimack, tuyệt vọng cố chạy đến quảng trường chỉ vừa kịp lúc.

Thành phố Lowell trông lờ mờ như một toà lâu đài cổ tích lấp lánh dưới ánh mặt trời, những đường chạm khắc bằng đá granite bạc và sự hài hoà giữa kiến trúc Gothic và Romanesque Revival. Ở trên đỉnh của nó dâng lên một toà tháp trung tâm với một cái đồng hồ khổng lồ, cây kim đen chỉ vào 11:53 trưa. I gần như hoảng hốt, nhưng mà cái đồng hồ này nhanh hơn so với đồng hồ của tôi đến 1 phút. 8 phút qua đi. Tôi còn 8 phút để chạy đi tìm Josh.

Hơi thở của tôi dồn dập hơn khi tôi chạy vút qua bia đá và một bức tượng nữ thần đang nắm một vòng hoa chiến thắng phía trên đầu tôi. Cử chỉ tốt bụng của nữ thần cho tôi thêm hi vọng, như báo hiệu rằng đích đến của tôi đang đến gần. Bảy phút. Tôi đã gần đến đó.

Archand Drive để lộn xộn những chiếc xe hơi, và hai chiếc xe buýt màu ô liu xanh đã che khuất tầm nhìn của tôi, hai chiếc xe buýt sẽ mang Josue của tôi đi xa. Tôi len lỏi qua hai chiếc xe buýt , đi qua những đám người ở quảng trường khi giọng của Thị trưởng thành phố vang lên đầy tự hào của thành phố đối với quân đội của họ. Những người tụ tập lại là những người thuộc nhóm người số ít trong thành phố, và nhiều người ăn mặc trang trọng hơn là họ đang tham dự lễ tốt nghiệp của con họ.

"Cho tôi qua!" Tôi hét lên, mặc kệ bất cứ thứ gì như là thô lỗ hay hay đẩy người khác đi. Tất cả những gì tôi phải làm là nói với Josh rằng đừng đi trên con đường cao tốc, và những việc còn lại chúng tôi có thể giải quyết sau khi anh về.

Một bóng bước lên trước mặt tôi. Một bàn tay người phụ nữ đẩy vào ngực tôi khá mạnh làm cho tôi phải lùi bước và gần như ngừng thở.

"Mày đang làm gì ở đây?"

Tôi thở mạnh và há hốc mồm nhìn mẹ của Josh. Bà ta đang đứng ngay trước mặt tôi, một con hổ cái nâu dữ dội, kiên quyết bảo vệ hổ con ra khỏi một đứa hèn nhát đã nhắn tin cho con trai bà rằng nó không muốn gặp anh ấy nữa. Conchita Padilla đã đến đây với bộ đồ đẹp nhất của bà ấy, và bên cạnh bà là em trai và em gái của Josh, ông bà và họ hàng của anh ấy, tất cả đều hiện lên một vẻ thù hằn với tôi.

"Cháu - cháu - cháu đến để tiễn anh ấy."

"Mày không xứng đáng để đi tiễn con trai ta!"

Tôi lùi lại, vì tôi biết dù tôi có cầu xin bao nhiêu đi nữa, Conchita sẽ không bao giờ để tôi đi qua. Sau khi Josh đi, tôi đã đến chỗ mẹ anh để hỏi anh ấy đã được cử đến đơn vị nào để tôi có thể viết thư cho anh ấy và xin anh tha thứ. Conchita Padilla đã nhổ vào mặt tôi và nói với tôi rằng nếu anh ấy chết ở đó, đó là lỗi của tôi vì Josh đã đau khổ đến trở nên liều lĩnh.

"Bác nói đúng, bác nói đúng," Tôi khóc lóc, pha trộn giữa quá khứ và hiện tại. "Cháu không xứng với anh ấy. Nhưng làm ơn! Cháu phải đến để nói anh ấy đừng đi vào con đường cao tốc!"

Tôi chưa bao giờ đã gửi được một lá thư đến cho Josh, hoặc nếu tôi có, anh ấy hẳn đã cho những bưu điện chuyển tiếp để hoàn trả những bức thư đó còn nguyên, đóng dấu 'không đóng tại căn cứ này.' Josh là một người trung nghĩa, đầy nhiệt huyết, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ tự hào để bò đến một con bé hèn nhát đã phản bội anh một đêm trước khi anh phải chuyển đi.

Một cái gì đó trong cách sử xự của tôi đã làm cho bà ấy di chuyển, vì Conchita đã đứng sang một bên, nhưng cô ấy lắc những ngón tay vào mặc tôi và đôi mắt nâu ánh lên đầy giận dự cùng những lời buộc tội.

“Mày đã làm tan vỡ trái tim nó!"

Tôi gật đầu, với bất cứ cái gì tôi có thể nói.

Tháp đồng hồ của toà thị chính đánh điểm giờ với những âm vang sâu, báo lên một điềm đáng lo. Một tiếng vang, hai tiếng vang.

“Làm ơn!” Tôi hét lêm. “Cháu phải nói với anh ấy đừng có đi vào con đường cao tốc!”

Conchita chỉ vào phía cuối dòng người đàn ông mặc đồng phục xanh, tất cả đều xếp hàng cùng với các nhân viên cảnh sát đội quân danh dự từ điểm cũng là một phần của quảng trường này. Rất nhiều viên cảnh sát đã từng là những cự chiến binh, và đó là hy vọng của Josh một ngày nào đó sẽ được đứng trong số người đó. Tôi bắt đầu chạy, mặc kệ dù biết rằng tôi đang chạy xông vào hàng cảnh sát.

"Josh!" Tôi vung tay lên một cách điên cuồng. "Josue!"

Với mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt sắc cạnh hơn vì chuyến đào tạo quân sự cơ bản, tôi gần như không nhận ra rằng anh ấy đang đứng thứ ba từ cuối dòng. Anh do dự, và rồi bỏ ra khỏi hàng lối, bỏ qua lệnh phạt của chỉ huy. Anh ấy trông cao lớn hơn trước đây, vai rộng hơn, như thể là đợt huấn luyện cơ bản đã dạy anh ấy cách để mang gánh sức nặng của cả thế giới.

Tháp đồng hồ lại vang lên khi tôi lao vào vòng tay anh, khóc lóc một cách điên cuồng.

"Đừng đi theo con đường cao tốc, đừng đi theo con đường cao tốc," tôi khóc oà. "Ôi lạy chúa, Josh, làm ơn đừng đi vào đường cao tốc không thi anh sẽ chết đấy."

Josh nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt anh thoáng bối rối. Tôi sợ anh ấy sẽ đẩy tôi đi, nhưng sau đó khuôn mặt anh thắp sáng lên một nụ cười rạng rỡ.

"Em yêu, em đến tiễn anh à?"

Tháp đồng hồ đã dừng việc đánh điểm giữa trưa. Tôi nghĩ rằng cả thế giới sẽ chấm dứt, nhưng Josh vẫn sống trong vòng tay tôi; Ấm áp, hiện hữu và đẹp như anh đã luôn như vậy.

"Em rất xin lỗi," tôi ôm lấy mặt anh. "Em yêu anh, em đã sợ, đúng vậy, em sợ rằng anh sẽ rời bỏ em để đi theo một người khác tốt đẹp hơn. Em nhẽ ra không nên nghe theo lời bố mẹ".

Đồng hồ trong tay tôi bắt đầu kêu vang. Trái tim tôi chất đầy sợ hãi. Tháp đồng hồ đã đặt với một phút nhanh hơn thực tế, nhưng khi Urðr đánh điểm đúng giờ trưa, thì thời gian của tôi với Josh cũng sẽ kết thúc.

Josh ôm tôi vào lòng, ngực anh ấy rung lên với những xúc cảm. Mắt anh sáng lên lấp lánh và ướt trong ánh mặt trời.

“Anh đã không nghĩ là em sẽ đến."

Anh cúi xuống hôn tôi, nhưng khi môi anh vừa chạm vào tôi, chiếc đồng hồ đã vang lên tiếng chuông thứ mười hai. Josh mờ dần trong tay tôi. Tôi giữ chặt anh, tuyệt vọng ôm lấy anh, tuyệt vọng hít vào một hơi thở cuối cùng, nhưng anh đã không còn ở đó, vì đó là quá khứ và đây là hiện tại. Tất cả mọi người đã biến mất. Thị trưởng đã biến mất. Hai chiếc xe buýt đưa anh lên máy bay tiễn anh đến một đất nước xa lạ để bị giết trong cuộc chiến tranh cho ai khác đã biến mất, để lại tôi đứng một mình trên quảng trường với hai cánh tay như đang nắm lấy, ôm lấy một bóng hình đã chết gần sáu tuần.

Tôi quay đầu mạnh và gào lên vì đau đớn, vì đã không có gì thay đổi. Tất cả những gì tôi đã làm được là lời chào tạm biệt.

Tôi lảo đảo qua những bậc thang dẫn tới đồn cảnh sát và ngồi xuống bên rìa để khóc. Một cặp vợ chồng đi ngang qua tôi cười, người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn màu trắng bên dưới áo khoác mùa đông của cô ấy và người đàn ông mặc com lê, trông hơi khoa trương khi họ đi vào City Hall để xem Thẩm phán hoà giải.

Một cảnh sát đi ngang qua và hỏi tôi xem tôi có ổn không. Tôi dối và nói với anh ấy rằng tôi đã trượt ngã trên băng, bởi vì đây không còn là những ngày mùa xuân xinh đẹp nữa khi tôi giấu mình trong ký túc xá như một kẻ nhút nhát, nhưng là đầy một năm sau đó, ngày Josh sẽ về nhà nếu anh ấy không đi và bị giết.

Viên cảnh sát đã giúp tôi đứng dậy và dặn tôi phải cẩn thận với băng đen. Tôi liếc lên tháp đồng hồ, giờ đây là 5 giờ 25 phút. Tôi đã hứa với bác thợ đồng hồ tôi sẽ trở lại trước khi đặt lại Urðr. Chí ít thì tôi có thể trả lại nó là lấy lại cái đồng hồ của Josh.

Vai tôi chùng xuống, tôi lê bước xuống phố Merrimack, biết chắc chắn rằng trong lúc này, cây cầu kênh Hạ Pawtucket sẽ không cản trở chuyến đi của tôi nữa.